Hải Anh ậm ờ.
– Nếu em ngoan ngoãn xưng hô với anh thì biết đâu …
Phương Vy thúc đẩy.
– Rồi rồi, em sẽ nghe lời, về đi!
– Anh chỉ muốn gặp em một chút thôi. Giải quyết với Quốc Tuấn sớm đấy.
Và anh thì thầm vài tai cô:
– Anh nhớ…em!
Khuôn mặt Phương Vy đỏ ứng lên trước cái nháy mắt tạm biệt của Hải Anh, rồi quay lưng về phía cửa, nở nụ cười gượng gạo với cô Tuyết.
————————————- Phương Vy đẩy Quốc Tuấn ra khỏi người, cô nhăn mặt.
– Anh…đừng, em thấy đau ở bụng quá.
Quốc Tuấn nhướng mắt, anh lo lắng.
– Em sao vậy? Lần trước chúng ta gần gũi, em đâu có gì?!
– Em xin lỗi…nhưng em đau lắm.
Anh nằm xuống giường, có vẻ đăm chiêu suy nghĩ. Còn cô vội vã chạy vào bathroom, tay ôm bụng khó chịu.
…
Lúc cô trở ra đã thấy Quốc Tuấn ngồi trên ghế sofa gần đó. Phương Vy vuốt lại mái tóc rối tung của mình rồi ngồi lên giường, cảm thấy chóng mặt.
– Em đi du lịch có gặp ai không?
Phương Vy giật thót tim, cô hơi run giọng trả lời.
– Sao anh hỏi vậy?
– Trả lời anh đi.
Cô ngã lưng ra sau, nhắm hờ mắt lại.
– Không, chẳng ai cả.
Anh tiến lại gần, lay mạnh đôi vai mỏng manh.
– Nói thật đi.
Phương Vy cắn môi, cô sợ hãi.
– Em đã nói là…không. Buông ra,…đau quá.
Quốc Tuấn nới lỏng tay, anh xoay mặt cô đối diện mình, đe dọa.
– Đừng bao giờ lừa dối anh, hiểu không? Đừng bao giờ hết.
Phương Vy đọc trong mắt anh những ảnh lửa rực cháy. Đúng, sẽ không có sự khoan dung cho kẻ tội đồ. Liệu tình yêu của Hải Anh có đủ sức mạnh khiến cô dám rời bỏ cuộc hôn nhân này không?
– Đừng dày vò tôi nữa, đã quá đủ cho những lần ân ái không kết quả này, cố gắng níu kéo thêm cũng chẳng được gì. Tôi không yêu anh, tình yêu không hạnh phúc đâu có đáng để anh phải đe dọa tôi như thế?! Tôi đã quyết định rồi, ly dị là phương án tốt nhất cho cả hai. Mong anh đừng làm tôi mất luôn sự tôn trọng của mình.
Nói xong, cô vùng người bỏ đi. Để lại trong lòng người đàn ông thêm nhiều hoài nghi.
———————————— Hải Anh phải đi công tác nước ngoài 2 tuần, anh hẹn Phương Vy ra quán cafe Halen tối nay để tạo sự bất ngờ. Người phụ nữ anh mong đợi vừa đặt chân vào cửa, biết bao đôi mắt liền chăm chú quan sát. Khi cô ngồi xuống chỗ trống bên cạnh anh, sự tiếc nuối hiện rõ trên khuôn mặt họ.
– Em xanh xao quá.
Phương Vy gượng cười.
– Dạo này em hay chóng mặt, khó chịu trong người. Chắc em bị stress quá rồi nên vậy.
Rồi cô thông báo một tin quan trọng.
– Em đã đưa đơn ly hôn lên tòa rồi, họ sẽ gửi lại cho Quốc Tuấn vài ngày nữa. Em đã hết sức chịu đựng với anh ta. Càng ngày, anh ta càng quá đáng với em.
Hải Anh đau lòng, anh không thể làm gì ngoài việc nhìn cô vượt qua mọi trở ngại để trở thành người tự do. Yêu Phương Vy, nhưng anh tự hỏi đã làm được điều gì để người anh yêu cảm thấy hạnh phúc. Đăm chiêu với suy nghĩ đó, anh quyết định sẽ gặp Quốc Tuấn trước lúc ra sân bay vào ngày mai.
– Nè, Hải Anh…! Nghĩ gì vậy?
Phương Vy nheo mắt, cô hất cằm.
– Tơ tưởng đến cô nào sao?
Anh bật cười, nhặt gói thuốc trên bàn.
– Phải đấy.
Phương Vy chặn tay anh lại, mím môi.
– Anh dám?!
– Sao không? Chẳng lẽ nhớ lại lúc … với em cũng là có tội à?
– Anh…!
Hải Anh ôm Phương Vy vào lòng, anh xoa dịu.
– Thôi, không chọc pé Pi nữa. Mai anh phải đi công tác rồi. Em không muốn nói gì với anh sao?
Dụi đầu vào ngực anh, cô xúc động.
– Trở về với em sớm nhé. Em không muốn có thêm sóng gió gì nữa.
….
Bầu trời đêm nay đã quang đãng hơn, nhiều ánh sao lấp lánh hy vọng. Nhưng ở phía cuối trời…một ngôi sao chổi lướt nhanh qua.
Chương 41: Đánh Mất. Tiếng gõ cửa làm Quốc Tuấn rời mắt khỏi màn hình.
– Thưa giám đốc, Hải Anh bên công ty APPAT muốn gặp.
Anh đứng dậy, mở cửa phòng và gật đầu để cô thư kí đưa khách vào phòng.
Khi cả hai cùng nhìn nhau, họ có linh cảm về một cuộc nói chuyện thỏa thuận không mấy dễ dàng gì.
– Tôi không muốn vòng vo. Anh đến đây chắc không vì công việc?
Hải Anh đốt thuốc, anh thản nhiên.
– Thẳng thắn lắm.Vậy tôi sẽ vào luôn vấn đề chính. Là đàn ông với nhau, tôi biết anh cũng yêu Phương Vy như tôi. Nhưng…
– Tình yêu đó không đủ làm cô ấy hạnh phúc chứ gì? Anh và Phương Vy xem ra rất hợp nhau cả về suy nghĩ lẫn tính cách.
Quốc Tuấn trừng mắt.
– Thế thì sao? Cô ấy đang là của tôi, và mong anh đừng nói những lời vô ích.
Hải Anh cứng rắn.
– Tôi không cầu xin ai buông tha cho Phương Vy. Con bé đủ sức mạnh để rời khỏi một thằng nhóc như anh.
Quốc Tuấn định lên tiếng thì bị Hải Anh chặn lại.
– Nửa cuộc đời để đứng vững trên mọi thứ, anh nghĩ mình đủ tư cách để nói với tôi như vậy sao? Cứ cho là tôi không đáng tôn trọng, nhưng nếu anh không làm nổi việc “nể mặt người lớn tuổi hơn mình” thì còn đáng để bảo vệ người phụ nữ của mình không? Tôi lấy tư cách là chú của Phương Vy để cảnh cáo anh thì trăm cái mạng anh cũng chẳng đủ để làm tôi hài lòng đâu.
Âm điệu mạnh mẽ, răn đe và hăm dọa có “tổ chức”. Quốc Tuấn biết mình đã nghĩ sai một nước cờ, và may cho anh là đối thủ không…hay chính xác hơn là chưa bao h mất tỉnh táo trong cuộc chơi này. Tự ái làm anh nóng vội.
– Anh đến đây chắc không phải chỉ để mang dao đâm tôi chứ?!
Hải Anh nhếch mép, anh ngã người ra sau.
– Dĩ nhiên, tôi không có thói quen giết người chiến sĩ từ sau lưng.
Quốc Tuấn im lặng.
– Phương Vy đã từng là của anh, là một viên ngọc mà anh lấy được từ tay tôi. Nhưng cách anh chăm sóc viên ngọc ấy làm kẻ như tôi bất bình quá. Liệu nếu tôi muốn lấy lại viên ngọc ấy…thì sao?
– Có kẻ nào sở hữu món đồ quý lại mỉm cười khi bị một tên trộm hăm he sẽ lấy đi ngay trước mắt mình không?
– Anh hiểu vấn đề rồi đấy. Tôi sẽ là tên trộm ấy, và tốt nhất là anh nên mỉm cười trước điều đó. Vì tôi không đủ kiên nhẫn để anh gây thêm đau khổ cho con bé.
Hai tia nhìn chạm nhau, ván cờ đã có được cái kết thúc.
Hải Anh bỏ về sau lời nóii lơ lửng nhiều ẩn ý. Quốc Tuấn chỉ còn một quân cờ sắp thuộc về đối thủ….
—————————— Phương Vy lên công ty, nộp đơn xin nghỉ việc.
“cộc cộc…”
– Vào đi.
Quốc Tuấn xoay người lại, anh không tỏ ra ngạc nhiên khi nhìn thấy cô. Một chút giận dữ lóe lên trong tia mắt ấy.
– Em đến để xin nghỉ việc.
Phương Vy hơi xanh xao, bộ cánh màu hồng không đủ tươi tắn cho thần sắc của cô khá hơn.
– Sao em không chờ đến lúc ta gặp nhau ở tòa rồi đưa cho anh luôn 1 lần? Như vậy sẽ đỡ gặp mặt nhau đấy.
Biết Quốc Tuấn thầm trách mình, cô nhẹ nhàng.
– Em xin lỗi. Hôn nhân như vậy là đủ. Yêu là cho và nhận, nhưng cả em và anh chưa ai cho ai điều gì thì thứ nhận lại cũng không thể có. Giải thoát cho nhau không phải là cách tốt nhất sao?
Tiếng đập bàn vang lên.
– Em tưởng tôi mù hả Phương Vy? Em tưởng tôi không biết chuyến du lịch của 2 người ở Nha Trang sao? Bao nhiêu ngày tháng ở bên tôi, cuối cùng em cũng đã có một độ