Hải Anh chỉ sợ Phương Vy không vượt qua nổi, sẽ quá đau khổ trước một thực tế khác, rằng cô đã mất khả năng làm mẹ suốt đời. Liệu anh có còn đủ khả năng đem hạnh phúc đến cho cô, che chở cho cô sau này chăng?
——————————- Mỗi ngày, Hải Anh đều đến thăm Phương Vy sau khi đã sắp xếp mọi việc trên công ty. Lúc đó cũng đã gần tối, mặt trời không còn ban tặng ánh sáng nữa. Người ở bên cạnh cô thường xuyên nhất là Song Quỳnh, và ai cũng nhận thức rõ ràng một điều: Phương Vy luôn “tránh” Hải Anh.
Khi anh đến, cô luôn tìm mọi cách để có thể ngủ hay đơn giản chỉ là nhắm mắt lại. Nhưng khi anh bận hay đến trễ hơn mọi ngày, đôi mắt Phương Vy cứ dáo dác nhìn ra cửa sổ như chờ đợi một điều gì đó.
Một lần như vậy, Song Quỳnh liền bắt bẻ:
– Nếu mày thật sự chờ Hải Anh, sao không chịu nói chuyện với anh ấy?
Phương Vy hơi đỏ mặt, cô đánh trống lảng.
– Khi nào thì bác sĩ cho tao về.
Lắc đầu trước sự bướng bỉnh của cô, Song Quỳnh đành trả lời.
– 2 ngày nữa. Chắc mày cũng không muốn ở trong này lâu, đúng không?
Giọng cô nghe thật buồn.
– Ừ…trong này cô đơn quá.
– Vậy mày muốn về đâu?
Phương Vy chớp mắt.
– Về…nhà.
– Nhà nào?… Ý tao là…
Tiếng cửa mở như một cây kéo cắt đứt sợi dây cảm xúc trong phòng. Phương Vy vội vàng nằm xuống, trốn tránh cái nhìn của Hải Anh.
– Anh đến rồi hả? Tụi em đang nói chuyện về việc Phương Vy sẽ ở đâu sau khi xuất viện đó.
“Song Quỳnh! Tao mà ngồi dậy được là mày không còn cái mạng về nhà đâu” – Cô rủa thầm.
Hải Anh ngồi xuống ghế, anh cầm lấy tay Phương Vy, hơi ấm như lan tỏa khắp cơ thể.
– Dĩ nhiên là nhà anh rồi. Như vậy sẽ tiện hơn.
Song Quỳnh háo hức như người sắp được về là chính mình.
– Thế à! Vậy thì em sẽ chuẩn bị quần áo mới cho Phương Vy nhé. Hành lí của con pé em làm…mất rồi.
Phương Vy mở hé mắt, trợn tròn nhìn về phía tri kỉ của mình.
“Mày đùa hả? Tao vẫn để ở nhà Quốc Tuấn mà?”
Vẫn làm như không có chuyện gì, Quỳnh tiếp tục cái nghề “đạo diễn” của mình.
– Em sẽ mua luôn những đồ dùng dành cho nó rồi sẽ mang đến nhà anh sau, okie? Em đảm bảo Phương Vy sẽ rất thích.
“Phải, rất thích được đập vào cái mặt mày đó, bạn bè kiểu gì tốt quá vậy?”
Hải Anh cố nén lại, không cho mình bật ra tiếng cười khi nhìn thấy đôi mắt nổi lửa của Phương Vy. Dù vẫn chưa nói chuyện và gần gũi được với cô, nhưng anh tin…ngày mai sẽ là một ngày mới.
Chương 44: Cắn rứt. Căn nhà của Hải Anh vẫn như vậy, không thay đổi so với lần đầu tiên Phương Vy đến đây: Hiện Đại và Tinh Tế. Phòng khách lớn được bao bọc bởi lớp kính trong suốt có thể nhìn ra vườn cây, một bức tường ngăn khu bếp cùng bộ bàn ghế màu trắng như bật lên sự tinh khiết vốn có. Biệt thự có 3 tầng, 4 phòng để dùng, 1 phòng tập gym và 1 phòng giải trí linh tinh mà Phương Vy không để ý lắm. Nhưng vấn đề là chỉ có 1 trong số 4 phòng là đã dọn dẹp và được bố trí nội thật cẩn thận, còn những phòng khác thì hoàn toàn sơ sài. Nói như vậy là còn khoan nhượng đấy, thật ra thì nó chẳng có cái khỉ gì ngoài 1 bathroom riêng và bộ bàn ghế gỗ, chấm hết.
Song Quỳnh không đến bệnh viện để đưa cô về nhà nên đành gửi số hành lí cùng mớ quần áo mới “coóng” chưa kịp tháo “mác” cho Hải Anh. Dù sao thì cũng chưa cần quan tâm đến điều đó lúc này, vì anh…đang ở đây, gần gũi mà xa lạ.
– Cô giúp việc sẽ chỉ có mắt từ sáng đến chiều để giúp chúng ta nấu nướng, dọn dẹp. Anh nghĩ một không gian riêng tư về đêm sẽ tốt cho anh và em hơn.
Phương Vy không trả lời, lặng lẽ nhìn Hải Anh xách những cái vali cồng kềnh vào phòng.
– Nếu em mệt thì nằm nghỉ đi, có đói không?
Lắc đầu từ chối một cách vô thức, Phương Vy cũng không biết mình có còn cái cảm giác “đói”, “khát” như một con người thực thụ không nữa, hình như là…KHÔNG.
Hải Anh đứng trước số nội thật đã được sắp xếp lại theo yêu cầu của mình, mỉm cười an ủi rằng…thời gian, hoàn cảnh sẽ kéo Phương Vy lại bên anh, chỉ cần tính toán một chút thôi.
———————— Đêm đầu tiên:
Hải Anh để xấp tài liệu lên bàn, cuộc họp gần như lấy hết thời gian của anh. Đã hơn 10h tối rồi, nhưng Phương Vy vẫn chưa ngủ, cô đang ngồi trên cái ghế sôfa nhỏ ở góc phòng, hướng ra cửa kính nhìn thẳng vào bầu trời đen kịt.
Bước đến cạnh cô, anh thì thầm bên tai làm cô chợt rùng mình.
– Có nhớ anh không, pé Pi?
Phương Vy định mở miệng nhưng không lên tiếng được, một chữ “có” cũng không thể nói. Phải, cô đã rất nhớ anh, nhớ đến quay quắt trong căn nhà rộng lớn cô đơn này. Không ai hỏi thăm, không ai chia sẻ và nói chuyện làm trái tim cô vốn dĩ đang đóng băng trở nên lạnh buốt hơn hết. Cái ý nghĩ chỉ cần Hải Anh trở về, cô sẽ nhảy xổ vào người anh, hét lên rằng “em nhớ anh, đừng để em phải ở nhà 1 mình” xuất hiện liên tục nhiều giờ đồng hồ. Vậy mà…tíc tắc trên thực tế thật sự không dễ dàng đến vậy.
Khó khăn lắm Phương Vy mới đứng lên được…và đi về phía giường, đặt mình xuống, lén thở dài như trút những nỗi lo lắng ra khỏi cơ thể.
Hải Anh cởi bỏ áo sơmi của mình, đặt nụ hôn lên trán Phương Vy.
– Ngủ đi cô pé, anh ra liền.
Rồi bước vào bathroom thư giãn.
“Em sẽ chờ anh, sẽ ngủ ngon…”
……………
Đêm thứ hai:
Hôm nay Hải Anh về sớm, chỉ mới 4h chiều mà anh đã có mặt trong nhà, mang đến luồng sinh khí cho Phương Vy. Cô vui nhưng không để lộ ra. Anh định vào phòng để xem Phương Vy đang làm gì thì vô tình nhìn thấy hình ảnh rất thú vị.
– Số quần áo này…? Sao mà mặc?
Vừa nói, Phương Vy vừa đưa những cái váy ngủ bằng loại vải satanh quyến rũ ra trước ánh sáng. Đủ màu, đủ kiểu và đủ…loại. Hải Anh chưa bao h được nhìn thấy những kiểu đồ đó, nhưng anh sẽ không phản đối nếu Phương Vy chịu ướm thử ngay lúc này đâu.
Chợt, anh phát hiện cô hay xấu hổ, hay đỏ mặt trước những suy nghĩ vẩn vơ. Trong đó, có hiện hữu hình ảnh của anh không nhỉ?
Hải Anh đẩy cửa phòng, cố tình vào bathroom trước để kịp cho Phương Vy quơ thật lẹ đống đồ lót, đồ ngủ ấy quăng vô tủ. Anh dám cá rằng tối nay, sẽ có nhiều cái để xem lắm đây.
7h tối.
Tiếng Hải Anh gọi từ dưới bếp.
– Phương Vy, em xuống đây ăn chút gì đi.
Phương Vy vẫn còn ngần ngừ đứng trước gương, cô đã cố gắng lựa ra cái váy “trang nghiêm” nhất để mặc vào nhưng vẫn không thoát nổi sự xấu hổ trước bản thân. Nó màu đen, cột dây ở cổ và để lộ da thịt phần lưng trước gió.
Phân vân hồi lâu, cô quyết định lấy cái vẻ mặt “chai sạn” của mình mà bước xuống lầu, tự trấn an rằng “không có gì hết, quen rồi…đâu phải lần đầu Hải Anh nhìn mình thế này”.
Thật ra, là lần đầu đấy chứ. Chưa bao giờ Hải Anh thấy Phương Vy lúng túng như lúc này. Cũng vui, vì anh đã quen với hình ảnh một “pé Pi” tự tin hơn bao giờ hết.
– Đẹp đấy. Nhưng em gầy quá, ăn nhiều vào nhé.
Dù không trả lời, nhưng một nụ cười bẽn lẽn có lẽ mang đến nhiều hy vọng sau đó.
…………..
Ngày thứ bảy.
Hôm nay là chủ nhật, Hải Anh tỉnh giấc với một cảm giác sảng khoái trong người, ít ra là không có những giấy tờ và rắc rối cần đến anh. Phương Vy vẫn nằm cạnh đó, co người nép s