– Vậy sao?
Quốc Tuấn nghe được, anh khẳng định:
– Ừ, trước đây có 1 cô gái làm thư kí thực tập, đó là người duy nhất có thể làm hài lòng anh ta. Anh không nghĩ đó lại là em.
Phương Vy thở dài, cô chớp mắt:
– Đó là quá khứ không nên nhớ. Anh đừng nhắc lại. Chúng ta vào vấn đề chính nhé.
Quốc Tuấn gật đầu.
– Trong hồ sơ, em nói nguyện vọng của mình là được làm trưởng phòng bộ phận PR?!
– Dạ vâng, em mong muốn mình có thể thử sức ở lĩnh vực đó.
Quốc Tuấn ngước lên, nhìn thẳng vào đôi mắt của Phương Vy, anh chợt nhận ra một sự cuốn hút kì lạ từ cô.
– Nếu anh đề nghị em tiếp tục làm công việc cũ của mình thì sao?
– Ý anh là…
– Thư kí chuyên môn của anh. Vị trí đó vẫn đang trống.
Phương Vy khẽ cười, cô từ chối.
– Em không muốn làm anh thất vọng, nhưng chuyên môn của em không phải là thư kí. Em vẫn mong anh cho em cơ hội thử sức ở bộ phận PR hơn.
Quốc Tuấn lắc đầu, anh khuyên cô.
– Em có ngoại hình, khả năng ăn nói rất tốt. Trong hồ sơ, em biết đến 4 ngoại ngữ phổ biến. Đối với tiêu chuẩn của một thư kí thì những điều đó xem ra là đủ. Anh sẽ trả lương cho em gấp 3 lần số lương nếu em làm ở bộ phận PR, được chứ?!
– Nhưng em…
– Em cứ suy nghĩ những gì anh nói.
Nói xong, Quốc Tuấn đứng lên, anh bước đến cửa và kịp để lại một lời nhắn nhủ mời gọi.
– Anh nhìn thấy ở em sự hận thù, nếu em thông minh, hãy biết vị trí nào sẽ thuận lợi cho em.
Chỉ còn Phương Vy ngồi lại trên ghế, trong đầu cô lúc này hiện lên hình ảnh của Hải Anh, hình ảnh của những ngày tháng hạnh phúc lừa dối. Phút chốc, Phương Vy trở thành con người hoàn toàn khác…một trái tim sắt đá.
Chương 24: Party hội ngộ. Quốc Tuấn là một ông chủ dễ chịu. Đó là sự nhận xét đầy chân thật của Phương Vy về anh. Quốc Tuấn luôn dịu dàng với cô, thường hỏi cô có thích hay không thích khi làm việc đó. Thậm chí đôi lúc còn sẵn sàng nghe những lời khuyên từ cô. Thật khác với hình ảnh Hải Anh đầy quyền uy và rắn rỏi.
Phương Vy không nói mình thích ai hơn, nhưng có lẽ cô thấy mình được tôn trọng khi dưới quyền Quốc Tuấn, và với bản chất đầy tự ái, Phương Vy nghĩ mình thật sự cần một ông sếp như vậy. Công việc xem ra rất dễ dàng và thoải mái. Chỉ cần 9h sáng có mặt ở công ty, soạn những hợp đồng, cùng giám đốc đến gặp khách hàng và bàn về các dự án mới khi ở trong văn phòng. Ngoài ra, vào mỗi thứ 2 đầu tuần, Phương Vy sẽ là người ghi chép lại nội dung cuộc họp bằng cách nghe và typing vào máy tính. Không có gì khó khăn khi cô đã từng làm những việc này cách đây 3 năm, thậm chí còn dễ dàng hơn rất nhiều. 5h chiều, kết thúc công việc của mình xong, Phương Vy và Quốc Tuấn thường đến những nhà hàng dùng bữa, cũng như dùng khoảng thời gian đó để trao đổi những khúc mắc trong công việc mà khi làm việc không tiện nói ra.
8h tối là Phương Vy đã an toàn trong căn hộ của mình, cô vệ sinh cá nhân rồi dán mắt vào laptop cùng những con số và bản thống kê. Những ngày chủ nhật cuối tuần, cô dành cả buổi sáng để chơi tennis – môn thể thao yêu thích của mình và đi shopping với Song Quỳnh. Đến chiều, cô cho phép bản thân được thư giãn bằng cách xem tivi, nghe nhạc và đọc sách báo. Nhưng đến 8h tối thì quay trở lại thường lệ của mọi ngày, cô tiếp tục dán mắt vào cái laptop.
Nói đến Hải Anh, hình ảnh đó cũng chẳng thay đổi bao nhiêu. 9h sáng có mặt ở công ty, ngoài làm việc, họp hành cũng như gặp mặt những khách hàng quan trọng, anh chẳng làm điều gì khác nữa. 5h chiều, anh trở về biệt thự của mình, vừa ăn những món mà người giúp việc đã làm sẵn, anh vừa đọc báo, xem tivi. Sau đó tranh thủ ngồi vào bàn làm việc để tiếp tục đồng hành với các con số. Đôi khi anh cũng phải đi dự những party quan trọng để bàn bạc hợp đồng mới. Tối thứ 7 mỗi tuần, anh không về nhà mà qua chỗ Đoan Thụy, cùng cô trải qua một đêm nhớ nhung tràn đầy. Và cả một ngày chủ nhật, Hải Anh cùng Đoan Thụy đi siêu thị, shopping, đi ăn và trở lại biệt thự của mình khi trời tối dần, cùng với cái máy tính quen thuộc.
2 tháng dài trôi qua, cả hai con người từng thuộc về nhau, từng đến với nhau bằng trái tim chân thật nhất của mình cứ sống mãi với cái “lẽ đời”. Hải Anh có cuộc sống của anh, Phương Vy cũng vậy. Tuy mỗi người có một cảm xúc khác biệt, nhưng cả anh và cô đều biết: họ là 2 đường thẳng song song, họ sẽ phải đi 2 con đường riêng, sống 2 cuộc sống riêng…Và họ tự hỏi, liệu có bao giờ, họ sẽ cùng gặp nhau trên 1 đường thẳng…và nếu như có lúc đó thì là khi nào chứ?
……….
Quốc Tuấn không ngẩng lên, anh nói lớn:
– Vào đi.
Phương Vy mở cửa, trên tay là tách cà phê nóng quen thuộc. Cô đặt lên bàn đánh tiếng với một nụ cười niềm nở.
– Mời anh.
– Cảm ơn em.
Phương Vy lấy những tài liệu trên bàn rồi quay lưng bước ra khỏi cửa. Chợt…
– À, tối nay em rảnh chứ?
Cô quay người lại, gật đầu.
– Ừhm, em rảnh, có chuyện gì à?
– Công ty C.K có party mừng giám đốc điều hành mới. Anh được mời, nhưng đi 1 mình thì chán quá. Em có nhã hứng không?
Phương Vy nháy mắt.
– Anh muốn em đi với tư cách gì? Một thư kí hay là một người bạn gái?
Quốc Tuấn điềm tĩnh trả lời.
– Nếu em là thư kí, anh tin những kẻ đàn ông khác sẽ phải ghen tị. Còn nếu em là bạn gái anh, họ sẽ không khỏi tiếc nuối khi ước chi không được gặp em sớm hơn anh. Cái nào anh cũng có lợi.
– Haha, anh cũng có khiếu “nịnh” quá nhỉ?
– Không “nịnh” thì làm sao em chịu đi?!
Phương Vy nhún vai.
– Okie, tối nay em sẽ đi với anh. Như 1 thư kí đi với giám đốc của mình.
Quốc Tuấn không lộ rõ nét buồn trên mặt, anh mỉm cười thản nhiên.
– Anh sẽ chờ em ở nhà.
Phương Vy mỉm cười thay câu trả lời, cô bước ra khỏi phòng và không hề nghĩ giám đốc công ty APPAT cũng được mời đến.
……………..
Xuất hiện trong party toàn là những người có máu mặt trong giới kinh doanh, họ đến để được diện kiến giám đốc điều hành mới của C.K, đồng thời tìm hiểu sự phát triển của công ty qua hình thức bữa tiệc này.
Điều mà Phương Vy chắc chắn là C.K không hề thua kém PAAI điều gì, họ cũng giàu có và rất nhiều nhà đầu tư sẵn sàng giúp họ ở mọi lĩnh vực.
Quốc Tuấn mở cửa xe cho Phương Vy, sự xuất hiện của cô là tâm điểm chú ý của hầu hết mọi người. Họ nhìn cô, sự ghen tị xuất hiện trong đôi mắt không phải là điều lạ khiến Phương Vy ngạc nhiên. Thay vào đó, Phương Vy lại càng thêm tự tin khi sánh bước cùng với Quốc Tuấn.
Anh khẽ thì thầm vào tai cô khi 2 người bước vào trong sảnh lớn.
– Tối nay, em thật sự nổi bật hơn bất kì người phụ nữ nào.
Phương Vy vẫn giữ nguyên nét mặt.
– Cảm ơn anh về lời khen đó. Em biết và em cũng không cần được nhắc nhở về điều “ấy” đâu.
Quốc Tuấn cười lớn.
– Em thật sự là một cô gái đặc biệt, Phương Vy à.
Phương Vy quay sang nhìn anh, mỉm cười.
– Vì em là một cô gái trẻ 19 tuổi lạnh lùng, bướng bỉnh chứ gì?
Quốc Tuấn không trả lời, trong suy nghĩ của anh, Phương Vy không chỉ đơn giản như thế. Bộ óc của cô là một giá trị lớn, cá tính và phong cách lại được xem như một thứ quý hiếm, tưởng chừng như chẳng ai khác có được. Chỉ bấy nhiêu đó thôi, Phương Vy đã được đưa vào hàng mục “ngọc quý