Phương Vy thấy nghẹn nơi cổ họng. Cảm giác khi nãy biến mất, thay vào đó là trạng thái bị sử dụng như một người thay thế làm cô thấy mình là thứ bỏ đi.
– Lần sau, đừng bao giờ làm như thế nữa.
Hải Anh bật cười, anh bông lơn.
– Con không có quyền…khi con vẫn còn thích chú.
– Chú lầy điều gì mà chắc chắn.
Anh nháy mắt.
– Thế con có phản ứng với nụ hôn của chú không? Hay là…vô cảm.
Phương Vy nghẹn lời, cô mở cửa và đóng lại tức giận.
– Chết tiệt!
Trà Linh đứng gần đó nghe vậy liền hỏi thăm.
– Giám đốc và em có chuyện gì à?
Cô xua tay:
– Không,…không có gì!
Trà Linh mỉm cười không nghi ngờ.
– Ừ, vậy em làm hợp đồng rồi đưa giám độc duyệt dùm chị nhé. Chị sẽ fax qua cho đối tác.
– Dạ…
Trên môi người con gái trẻ tuổi đã nhạt dần màu son…Còn người đàn ông quyền lực và ma mãnh kia thì mỉm cười khoái chí với mùi nho ở môi mình…Thật tức cười…!
Chương 19: Party Phương Vy đã kết thúc một ngày làm việc của mình thật nhanh và rút khỏi bàn làm việc cũng “tốc độ” như thế. Cô ngán gặp Hải Anh, mỗi lần nhìn thấy anh, tất cả những cơn giận, thù hận cứ bay theo gió…
– Em về nhé chị Trà Linh.
Trà Linh đứng lên, chặn trước Phương Vy.
– Khoan đã, giám đốc nói em phải ở lại chờ giám đốc, tối nay giám đốc có party cần em đi theo.
– Hả? Party gì nữa vậy?
Trà Linh mở cuốn sổ gần đó, đọc ro ro:
– Tiệc mừng công ty K&L thành công. Giám đốc mình được mời đi để bàn về hợp đồng mới.
Phương Vy mỉm cười thật duyên.
– Tối nay chị rảnh mà, phải không chị Linh?!
Đã quá quen với cảnh con bé nhờ vả, Linh phì cười.
– Ừ, rảnh. Sao?
– Vậy chị đi dùm em nhé, em sẽ cảm ơn chị nhiều nhiều lắm.
Một giọng nói vang lên, khuôn mặt Phương Vy liền xám lại.
– Công ty dạo này loạn lên rồi à? Tôi chỉ định ai đi cùng thì phải có lí do riêng. Đẩy việc cho ai khác nữa?
Phương Vy quay lại, nổi nóng:
– Con làm việc mệt rồi, muốn về sớm, nghỉ sớm, ngủ sớm.
– Chú làm việc mệt rồi, chú không muốn phải khó chịu vì người đi theo mình không phù hợp.
Cô nghẹn lời. Khỉ thật!
– Chú…
Hải Anh kết câu thật gọn gàng và đầy quyền lực.
– Không nói nhiều. Chú sẽ đưa con về nhà chú để chuẩn bị.
Phương Vy hét lên.
– Không.
Hải Anh tiến lại gần Phương Vy, nói khẽ vào tai cô.
– Con có muốn chú thể hiện tình cảm như trưa nay tại đây không? Chú sẵn sàng đấy!
Phương Vy lại hét lên:
– Không…- Hải Anh nhướng mắt nhìn cô. À, ý con là…con không dám cãi lời chú.
– Tốt. Con thông minh hơn chú nghĩ đấy.
“Nếu không phải tại danh dự của tôi, anh đã nằm dẹp dưới đất như con tép rồi, Hải Anh à”.
————————————— Party diễn ra theo lệ thường, không có gì nổi bật hay khác so với lần trước Phương Vy đi cùng với Hải Anh. Nhưng lần này, cô không lẽo đẽo theo anh nữa, cô đứng trong góc của gian phòng rộng lớn để nhìn bao quát.
– Chào em, em đại diện cho công ty nào đến đây?
Phương Vy ngước lên nhìn. Một người đàn ông trẻ tuổi có khuôn mặt vuông vức, nụ cười hiền và giọng nói trầm ấm.
– Em là thư kí giám đốc của công ty APPAT, hân hạnh được làm quen với anh.
– Đã có ai khen em là một cô thư ký đẹp chưa nhỉ?
Phương Vy mỉm cười tự nhiên.
– Cảm ơn anh vì lời khen đó. Anh không phải là người đầu tiên…nhưng cũng chưa là người cuối cùng.
Người đàn ông trẻ tuổi bật cười.
– Em thật khác với những người con gái anh gặp.
– Em mong là mình không “lập dị”, anh nhỉ? Em tên Phương Vy, còn anh?
– Anh tên Quốc.
Phương Vy dịu dàng:
– Một cái tên dễ nhớ.
Quốc đáo để tấn công ngay.
– Nếu em không ngại, anh mời em đi một chỗ rất thú vị nhé?!
Phương Vy chưa kịp nghĩ ra lời từ chối thì Hải Anh đã tiến đến, anh vòng tay ôm và hôn vào má cô thật tình cảm.
– Xin lỗi anh, cô ấy là của tôi ngày hôm nay.
Quốc cười trừ rồi lặng lẽ kím cớ để bỏ đi. Chỉ còn lại 2 người đứng trong góc.
– Chú phá mất mồi ngon của con đấy, tức không pé Pi?
Hải Anh vẫn không bỏ cánh tay của mình ra, Phương Vy hơi bối rối.
– Mồi ngon không phải chỉ có 1 miếng.
– Nhưng càng nhiều mồi ngon thì sẽ không còn thích thú nữa.
Phương Vy khịt mũi không trả lời, cô biết mình đấu khẩu không lại Hải Anh, càng nói chỉ càng thêm “nhụt” chí anh hùng. Thôi thì cứ “ngậm bồ hòn” giả vờ như không nghe, không thấy và không biết gì.
– Pé Pi, con bao nhiêu tuổi rồi.
– Sắp 17 tuổi, sao?
Hải Anh bất ngờ kề sát mặt mình thật gần Phương Vy, anh bông lơn.
– Nếu tối nay, chú “thịt” con…chú sẽ “có sao” không nhỉ?
Phương Vy chớp mắt thật nhanh:
– “Có sao”…là sao?
– Là liệu chú có…bóc lịch vì dụ dỗ con hay không?
Phương Vy vô tư trả lời:
– 17 tuổi thì là án treo.
Hải Anh hôn phớt lên môi cô:
– Vậy con hãy cầu nguyện để tối nay đừng có chuyện gì xảy ra đi nhé. Chú không hứa điều gì đâu!?
Phương Vy ghì cổ Hải Anh lại khi anh định ngẩng lên.
– Chuyện gì là chuyện gì?
Hải Anh bật cười.
– Khỉ thật, pé Pi của chú còn khờ lắm.
Nói xong, anh hôn vào mắt của cô, đôi mắt long lanh như có nước và bỏ đi về phía cửa, nơi có những cái bàn chứa đầy thức ăn
Phương Vy dựa đầu vào tường, nheo mắt:
– Chuyện gì nhỉ?
Chương 20: Sự kiềm chế. 11.30 PM.
Phương Vy say mèm, cô uống nhầm cái ly rượu whisky do một ông chủ của công ty J.O.L mời, bây giờ đầu óc cứ quay vòng vòng…điên hết lên.
Hải Anh bàn xong hợp đồng liền xoay người tìm Phương Vy, thấy cô đang đứng ở góc bàn để đồ tráng miệng, anh lại gần.
– Hey, nãy giờ ăn no chưa cô bé?
Phương Vy ngất ngưởng quay lại, chân này vấp phải chân kia liền chao đảo. Hải Anh đưa tay ra đỡ cả thân người cô.
– Hix…no cái khỉ gì, nãy giờ cứ thấy buồn nôn, không ăn được gì…cả!?!
Hải Anh nghi ngờ, anh nâng vai của Phương Vy, nhìn khuôn mặt cô.
– Chết tiệt, con lại uống cái gì nữa vậy pé Pi?!
– Này, này…! Anh đừng có mà…quát tháo tôi nhé. Tôi đại diện cho…APPAT đến đây…không phải để anh…quát tháo đâu.
Hải Anh nhăn nhó, anh gặng hỏi:
– Lúc nãy, con uống cái gì?
Phương Vy cười tỉnh rụi.
– Hổng có nhớ nữa ta ơi…! Hình như là…cái ly màu hồng hồng, đẹp thấy mồ lun…hơ hơ.
– Cái con bé này, uống bậy bạ rồi bây giờ nói nhăng nói cuội gì vậy.
Phương Vy gào lên:
– Ê, vô duyên thúi. Tôi nói chuyện với anh sao mà anh trả lời. Chú tôi đâu, tình yêu của tôi đâu?…!
Hải Anh bật cười, anh khịt mũi:
– Đây, “tình yêu” của con đây, khổ quá pé Pi ơi. Con là chúa gây rắc rối.
Phương Vy mất thăng bằng, ngã người vào Hải Anh.
– Rắc rối thiệt…buồn ngủ thiệt…chán đời…thiệt!
Hải Anh ôm Phương Vy, anh cuối người và bế bổng cô trên tay, để đầu cô dựa vào vai mình. Mọi người xung quanh để ý, trong đó có một người đàn ông từng theo đuổi Đoan Thụy…anh ta đã thấy tất cả.
——————————————— Ngồi trong xe hơi, Phương Vy “tự tin” ngủ thoải mái, khuôn mặt hồng lên vì rượu, môi cô quyến rũ thật tự nhiên. Hải Anh than thở trong đầu.
“Cả đời chú