………..
Căn phòng không đẹp. Phải thôi, chỉ là khách sạn thường, đâu có giống những khách sạn 4, 5 sao cơ chứ? Nhưng cái giường này đã quá đi mất.
Phương Vy ngã lưng xuống gối, cô thở thật mạnh.
– Mệt quá đi mất!
Hải Anh để lại cái laptop trong túi xách của mình trên bàn.
– Pé Pi dùng đi, anh sẽ đón vào sáng mai.
Vừa định đóng cửa phòng, Phương Vy đã nhảy bổ ra, cô nắm tay anh lại.
– Nè, ở đây là chỗ lạ, tôi… không ở 1 mình được.
Hải Anh đoán ra điều cô muốn nói, nhưng vẫn giả ngây.
– Thì sao?
Phương Vy ấp úng:
– Thì…nếu lỡ có chuyện gì xảy ra, biết làm sao?
– Haha, ý em là muốn anh ở lại?! – Hải Anh nheo mắt.
Phương Vy gật đầu, đỏ mặt. Cô không muốn mình là đứa con gái…vô ý tứ, nhưng mà hoàn cảnh này…biết sao bây giờ.
Hải Anh gật đầu.
– Okie!
Phương Vy liền ra điều kiện.
– Anh nằm dưới đất nhé?!
– Cái gì? Anh là chó canh nhà sao mà nằm dưới đất?
Phương Vy hét lên:
– Chẳng lẽ nằm chung giường?
Hải Anh suy nghĩ, thấy cũng không sai. Anh không sợ điều gì, chỉ ngán nếu mình không kìm chế được bản thân, có lẽ sẽ làm tổn hại Phương Vy.
– Ừ, sao cũng được.
Phương Vy chớp mắt như đồng ý. Cô bước đến cái bàn gần đó, mở laptop và bắt đầu làm việc trong khi Hải Anh cởi bỏ bộ quần áo trên người rồi bước vào bathroom.
———————————- Đã 2h sáng rồi. Phương Vy vẫn còn đang ngồi làm việc trên laptop. Không phải vì không mệt, nhưng cô ngại và lạ chỗ. Có lẽ, sự hiện diện của Hải Anh mới chính là lí do đúng nhất.
– Oáp…
Cô che miệng ngáp. Mệt thật! Ngồi suốt 3 tiếng rồi, mỏi mắt mà còn mỏi lưng nữa chứ.
Hải Anh cũng không ngủ, anh chờ Phương Vy xong việc rồi sẽ chớp mắt sau. Vậy mà cô lại lâu quá, không lẽ công ty PAAI lại có nhiều hợp đồng như vậy sao? Mà nếu có nhiều thì cũng đâu cần phải hoàn thành trong 1 đêm?
Anh ngồi dậy, mở đầu câu chuyện bằng 1 câu hỏi:
– Công việc nhiều vậy à?
Phương Vy bối rối, cô gật đầu.
– Ưm…cũng nhiều.
Hải Anh ngồi lên giường, lộ ra bờ vai rộng và những cơ bắp của mình.
– Em thay đổi nhiều. Nhưng bản chất bên trong vẫn vậy. Nói dối với ai thì được, với anh là vô tác dụng nhé, cô bé?!
Phương Vy thấy cơn tự ái dồn lên đầu, cô muốn xoay lại, hét vào mặt anh rằng “tưởng mình hiểu biết nhiều lắm sao?”, nhưng nỗi sợ đã cản lại.
– … Anh nghĩ sao cũng được.
Hải Anh tiến lại gần cô thật nhanh, nhìn vào màn hình trước khi Phương Vy kịp tắt đi trang web game mini của mình.
– Thì ra em làm việc bằng cách chơi game, hay đấy.
Phương Vy không kìm chế được cơn giận, cô đóng mạnh cái laptop của Hải Anh để trả thù. Không sai, chủ của cái laptop liền suýt xoa.
– Ouu…Đâu cần mạnh tay như vậy chứ, pé Pi.
– Đừng có gọi tôi bằng cái tên đó. – Phương Vy hét lên.
Hải Anh dựa lưng vào ghế.
– Tại sao?
Phương Vy đỏ mặt khi thấy vẻ quyến rũ hiện lên trong đôi mắt anh. Ánh đèn ngủ không đủ tối để che dấu nét tự nhiên kia.
– … Không thích! Vậy thôi.
Hải Anh khá phấn khích khi thấy đôi má ửng hồng của Phương Vy. Cơ thể anh bỗng rực lên khao khát được yêu người con gái trước mặt. Anh vội phủi tay.
– Thôi, ngủ đi.
Nói xong, anh bước ra ban công, không quên lấy trong túi hộp thuốc lá đã vơi đi một nửa.
Phương Vy đột nhiên cản lại.
– Đừng hút thuốc nữa…
Hải Anh chau mày, anh thở mạnh.
– Em mệt rồi đấy, ngủ đi.
Phương Vy vẫn bướng bỉnh.
– Tôi sẽ ngủ…Anh đừng hút, okie?
Hải Anh nhướng mắt, anh cười nửa miệng thật gian trá.
– Cái gì cũng có cái giá của nó.
Phương Vy chớp mắt, cô hạ giọng.
– Sao? Anh muốn gì?
Hải Anh trả lời theo suy nghĩ.
– Anh muốn hỏi em một số chuyện, và em sẽ trả lời những câu hỏi của anh. Thật thành thật, được chứ?
Phương Vy thở nhẹ, mừng vì cái giá cho việc này không “đắt” như cô nghĩ.
– Okie.
Hải Anh ngồi xuống ghế, còn Phương Vy dựa lưng vào thành giường, kéo chăn che lại đôi chân dài trắng nõn.
– Em mới 19t, sao không tiếp tục học tiến sĩ?
Phương Vy hơi nghiêng đầu.
– Tốt nghiệp với bằng đại học trong tay sớm hơn những đồng lứa, tôi không thích phải gò bó mình trong ghế nhà trường nữa.
Hải Anh mỉm cười, anh nheo mắt:
– Em làm thư kí cho Quốc Tuấn bao lâu rồi?
– 3 tháng rồi.
Anh tiếp tục tra tấn.
– Công việc thế nào?
– Cũng không có gì khó khăn. Vẫn chỉ là…
Rồi tất cả cứ xoay quanh công việc, không ai dám đá động đến chuyện đời tư của mình. Ai cũng cảm thấy…nó quá nhiều vết thương và nỗi đau. Cuộc nói chuyện kéo dài gần 30’, tiếng cười vui vẻ bắt đầu xen lẫn sau mỗi câu nói làm cả hai thấy gần lại nhau hơn. Chủ đề công việc kết thúc, Phương Vy chợt lên tiếng.
– Tôi hỏi anh…1 câu được không?
– Ừhm, sao?
Cô cảm giác thật nghẹn nơi cổ họng.
– Anh và Đoan Thụy khi nào…tiến đến hôn nhân?!
Hải Anh im lặng, khuôn mặt anh hơi căng thẳng. Phương Vy liền bào chữa cho câu hỏi của mình.
– Ý tôi là…cả hai cũng đã có một người con rồi, không lẽ…?
– Chẳng có con cái gì đâu.
Phương Vy mắt tròn mắt dẹt.
– Hả? Chẳng phải 2 năm trước, cô ấy có thai sao?
Hải Anh khàn giọng.
– Mất rồi.
Phương Vy thấy không gian xung quanh chợt lạnh lẽo, cô đơn. Có một nỗi xót xa…thương cảm dâng lên trong lòng.
– Tôi xin lỗi. Vậy anh và cô ấy đã chia tay rồi à?
Hải Anh ngước nhìn Phương Vy, đôi mắt thật cảm xúc.
– Em muốn anh trả lời thế nào?!
Phương Vy im lặng vài giây, cô khẽ lắc đầu, giọng lạc đi.
– Khỏi đi. Tôi mệt rồi. Chúc anh ngủ ngon.
Kéo chăn qua đầu, Phương Vy khẽ đánh rơi giọt nước mắt. Tim cô quặn lại vì vết thương cũ…
Hải Anh không nói gì hơn, anh cũng nằm xuống chỗ dành cho mình, cố gắng nhắm mắt để quên đi tất cả. Lòng anh bây giờ thật rối rắm…
Buổi nói chuyện kết thúc với những giọt nước mắt lặng lẽ của Phương Vy và sự cắn rứt của Hải Anh. Ông trời muốn trêu ngươi họ…hay muốn họ nhận ra chân lý của mối tình này?
Chương 27: Sau cơn mưa, trời lại…ấm áp. “Bờ cát vẫn chờ con sóng dẫu biết sóng bây giờ xa lắm. Ngồi gấp những vì sao ước, chúc anh được hạnh phúc…”
– Ưm…
Phương Vy xoay người, cô cuộn tròn trong chăn.
Hải Anh nhăn mặt, anh đứng dậy, nghe điện thoại theo quán tính.
– Alô?
– Sao giờ này chưa tới? Mọi người đang…
– Lát gọi lại nhé. Hôm nay là chủ nhật mà.
Nói xong, anh tắt nguồn và vứt cái điện thoại Nokia 5610 lên bàn, gục xuống giường vì quá mệt.
….
14.47 PM.
“But if you wanna cry, cry on my shoulder. If you need someone, who cares for you…”
Hải Anh ngồi dậy, anh nghe máy với giọng ngái ngủ.
– Alô?
– Mày đi đâu từ sáng đến giờ vậy hả? Tại sao máy mày mất sóng hoài thế? Mày đang ở đâu?
Anh khàn giọng, cố gắng mở mắt để nhìn xung quanh.
– Khách sạn.
Khôi Vũ gầm lên:
– Chết tiệt, giờ này mà còn gái gú sao? Mày muốn tao giết mày không?
Hải Anh ngáp dài.
– Dù sao cũng trễ rồi…mày xử lí đi nhé. Tao…gái gú tiếp đây.
Anh tắt máy trước khi kịp nghe điều gì thêm, dĩ nhiên là không quên tắt nguồn. Anh tự hỏi mình có bị mất trí không, vì hình như anh