Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần III) - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Old school Swatch Watches

Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần III) (xem 5632)

Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần III)

đúng không?”


“Không đúng!”


“Em sợ vết thương ở chân anh càng nghiêm trọng phải không?”


“Không đúng!”


“Em sợ anh bị dính mưa mà cảm đúng không?”


“Không đúng!”


“Em lo lắng cho anh đúng không?”


“Không đúng! Không đúng không đúng không đúng không đúng không đúng không đúng…..” Phương Lam nói một hơi N lần không đúng, phủ nhận hoàn toàn, nhưng lại ngoài ý muốn bộc lộ ra đáy lòng trống rỗng của cô.


Mặc Thâm Dạ đột nhiên không nói, cũng không đặt câu hỏi, chỉ là nhìn thẳng cô, khóe miệng mỉm cười.


Phương Lam cự lại ánh mắt anh, hai gò má nháy mắt trở nên ửng đỏ.


“Anh nhìn cái gì? Chưa thấy qua mỹ nữ hả?” Cô xấu hổ hét lớn.


“Mỹ nữ đương nhiên anh đã gặp, nhưng xinh đẹp giống như em, anh mới lần đầu tiên nhìn thấy, cho nên nhất định phải tỉ mỉ nhìn cho kỹ một chút, đem gương mặt xinh đẹp này khắc sâu ở trong lòng anh, vĩnh viễn không quên!” Mặc Thâm Dạ lời ngon tiếng ngọt nói, đôi mắt chăm chú nhìn gương mặt cô, còn không ngừng nhích tới gần.


Phương Lam không nghĩ tới anh vậy mà nói ra hoa ngôn xảo ngữ, trong nháy mắt càng trở nên xấu hổ, đầu khẽ lui về sau, cùng động tác nhích tới gần của anh giữ một khoảng cách.


“Anh….. Anh cách xa tôi một chút!” Cô kích động ra lệnh.


“A, được!” Mặc Thâm Dạ vừa đáp ứng, vừa tiếp tục gần sát cô.


“Tôi bảo anh cách xa tôi ra, anh làm gì càng tiến lên, anh….. Anh….. Ưm…..”


Phương Lam lúng túng nói, Mặc Thâm Dạ đột nhiên hôn lên môi cô, ngăn lại miệng cô, nuốt lấy thanh âm của cô.


Trong nháy mắt trời long đất lỡ..


Hai mắt Phương Lam trợn to, cả người cứng ngắc sửng sốt, ba hồn lập tức bay đi bảy phách.


Mặc Thâm Dạ dùng đôi tay dính đầy bùn đất ôm chặt eo cô, đôi môi bao trùm lên đôi môi của cô, đầu tiên là chạm nhẹ nhàng, sau đó sâu hơn, từ từ lại sâu thêm, dường như đang dò xét cô có thể tiếp nhận anh thế nào, từng chút một, từ từ xâm nhập, tiện đà khẽ chuyển động đầu của mình, sau đó nhẹ nhàng đưa lưỡi vào thăm dò, từ hai cánh môi hồng nhuận của cô tiến vào miệng cô, nhẹ nhàng đụng chạm với đầu lưỡi của cô.


Phương Lam cảm nhận được thứ gì đó trong miệng mình thình lình hoàn hồn, hai tay dùng sức đẩy anh ra.


“Anh….. Anh….. Anh anh anh anh anh anh anh anh…..” Cô chỉ vào anh, kích động nói không nên lời.


Bị hôn rồi!


Bị hôn!


Cái tên ngu ngốc này lại dám….. Lại dám dùng miệng đè lên miệng cô.


Hắn hắn hắn hắn hắn hắn hắn hắn….. Hắn lại dám….. Dám…..


“Anh cái gì?” Mặc Thâm Dạ xuân phong có thể thấy, vui vẻ hỏi tới.


“Anh đi chết đi!” Phương Lam mắng.


“A…..” Mặc Thâm Dạ cười khẽ, hai tay lại ôm lấy cô, gần sát với mặt cô, vô lại nói, “Anh chết, em sẽ đau lòng!”


“Tôi sẽ không!” Phương Lam cố chấp phủ nhận.


“Phải không?” Bàn tay to của Mặc Thâm Dạ đột nhiên chạy trên người cô.


“Anh làm gì? Anh đang sờ ở đâu đấy? Đừng có đụng vào tôi!” Phương Lam kích động giãy giụa.


Bàn tay to vô cùng bẩn của Mặc Thâm Dạ đưa tới eo phía sau cô, nhanh chóng lấy ra một cái mô hình súng lục nhỏ màu bạc, sau đó đem súng lục đặt ở trong tay cô, chỉ vào trái tim của mình, cười nói, “Nếu em thật sự hi vọng anh chết, vậy nổ súng đi!”


Phương Lam kinh hãi!


“Anh điên rồi!” Cô kích động thu tay lại, cũng thu luôn khẩu súng trong tay.


“Em xem đi….. Em căn bản là không nỡ để anh chết!” Mặc Thâm Dạ đắc ý.


“Anh…..” Phương Lam tức giận trừng mắt nhìn anh.


Không thể tưởng được mười lăm năm không gặp, hắn hoàn toàn trở thành một tên vô lại, rõ ràng đẹp trai như vậy, mê người như vậy, nhưng là bây giờ….. Chênh lệch cũng quá lớn đi?


“Anh buông tôi ra!” Cô hét lớn ra lệnh, toàn thân đều dùng sức, muốn tránh thoát khỏi hai cánh tay sắt kia.


Hai cánh tay Mặc Thâm Dạ càng ôm chặt hơn, nhốt cô chặt chẽ trong ngực mình, sau đó bàn tay đẩy eo sau cô, thân thể Phương Lam thình lình tiến lên, dán chặt vào anh.


“Anh muốn làm gì?” Cô kích động hỏi.


“Em cứ nói đi!” Mặc Thâm Dạ khẽ cúi đầu, nhích tới gần gương mặt cô.


“Anh dám?” Cô hung dữ uy hiếp.


“Em xem anh dám hay không!” Mặc Thâm Dạ thong dong, lại một lần nữa cúi xuống, hôn môi cô, nhưng lại khác hoàn toàn khi nãy, cực kỳ kịch liệt, cực kỳ bá đạo.


Anh chiếm đoạt cắn nuốt đôi môi cô, cái lưỡi trực tiếp xâm nhập vào miệng cô, quấy nhiễu, thô bạo mút thỏa thích, cướp đi chất lỏng ngọt trong miệng cô, cũng cướp đi hô hấp của cô. Phương Lam khiếp sợ trợn to hai mắt lần nữa, tay cầm ô che đột nhiên buông ra, cây dù nháy mắt rơi xuống, nước mưa lập tức “tắm” cho cả hai người, mà cô dùng hai tay đánh lưng anh, dùng hai tay đẩy ngực anh nhưng thân thể mạnh mẽ mà có lực kia vẫn không chút sứt mẻ dán chặt vào cô, mà môi anh càng ngày càng thô bạo hôn, giống như muốn cắn nuốt hết cả người cô, chỉ kém điều không ăn cô vào bụng.


“Ưm….. Ưm ưm ưm….. Ưm ưm ưm ưm ưm ưm…..” Cô nghẹn ngào muốn nói chuyện, hai tay vẫn không ngừng “vuốt” anh, nện từng cái nặng nề lên lưng anh.


“Ư…..” Chân mày Mặc Thâm Dạ khẽ chau lên, không nghĩ tới mười lăm năm không gặp, khí lực của cô ấy lại lớn như vậy.


Hai tay lại một lần nữa dùng sức, sau đó một tay ôm eo cô, một tay tiến lên nắm ót cô, đồng thời sử dụng lực ngăn chặn, ấn môi cô càng khăng khít thân mật với môi anh, thậm chí làm cái lưỡi anh tiến thẳng vào họng cô.


Phương Lam nhíu chặt mày, trừng lớn hai mắt nhìn đôi mắt anh, mà môi mình bị anh bao quanh, mặc anh hôn lại hôn, hôn rồi lại hôn, không ngừng hôn.


Không cách nào phản kháng anh, không cách nào đẩy anh ra, Mặc Thâm Dạ dùng sức mạnh khiến cô chậm rãi nổi xuân, mà nụ hôn của anh giống như là chất xúc tác, khiến khí lực cô càng ngày càng yếu, từ từ bỏ quên giãy dụa. Có thể là sắp hít thở không thông, cũng có thể là thiếu dưỡng khí, cô bắt đầu chóng mặt, rõ ràng bị nước mưa, nhưng thân thể càng nóng bừng, đột nhiên trong lúc đó….. Cô giống như gặp ma, hai tay leo lên lưng anh, nhẹ nhàng ôm lấy anh, không chỉ có quên phản kháng, thậm chí còn phối hợp với nụ hôn của anh, nhắm mắt lại, cùng miệng anh giao nhau, cùng đầu lưỡi anh quấn lấy nhau.


Hai người cứ thế hôn nhau, giống như muốn bù đắp lại mười năm lăm này, giống như muốn hôn hết cả đời này.


Hai tay Mặc Thâm Dạ dần dần buông lỏng, nếu đây không phải trên đường, nếu đây là một căn phòng, có một cái giường lớn, vậy anh lúc này sẽ đè lên cô, nhất định sẽ khiến cô trở thành người phụ nữ của anh, nhưng mà….. Cho dù là trên đường cái thì thế nào? Dù sao t

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Tuần không đủ “3 lần” là vợ nghĩ tôi có bồ

Truyện Cô Là Dân Chơi Hả Full Đọc Online

Em Là Cô Ấy Thứ Hai

Có những mối quan hệ càng thân thiết lại càng dễ chia xa

Em gái của trời