Câu được con rùa vàng - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Insane

Câu được con rùa vàng (xem 4442)

Câu được con rùa vàng

Lâm Diệu quan sát tôi, nhưng tôi đã luyện thành tinh rồi.
– Không được, như vậy thiệt thòi cho anh quá! Theo em mà không có danh phận gì!
– Tôi dụi dụi đầu vào vai Lâm Diệu làm nũng.
– Thế thì nói anh là bạn trai của em!
– Anh ôm tôi, thì thầm vào vai tôi
– Không được, mẹ em sẽ bảo em lẳng lơ đa tình, tham lam vô độ.
– Tham lam vô độ là sao chứ?
– Lâm Diệu bật cười.
– Em cũng không biết, tóm lại mẹ em sẽ nói vậy!
– Tôi ngao ngán đáp.
– Thôi được, vậy đến nhà anh đi!
– Lâm Diệu dường như đã chấp nhận lời giải thích hợp lý của tôi nên anh tôi không hỏi thêm. Tôi thở phào, Lâm Sảng ơi là Lâm Sảng, cuối cùng cũng thuyết phục được rồi! Đến nhà Lâm Diệu, anh chẳng buồn đếm xỉa đến tôi mà đi thẳng vào bếp. Tôi định vào giúp một tay thì bị anh chặn lại bên ngoài, nói:
– Gìơ anh bắt đầu chăm sóc em đây! Tr lòng tôi trào lên một cảm xúc ngọt ngào. Cậu ngốc này có triển vọng phết, sau này mà tranh gia tài chắc chắn không thua. Tôi ngồi yên ở phòng khách chờ ăn, mặc dù âm thanh trong nhà bếp chẳng khác


gì đang có một vụ ẩu đả xảy ra, chỉ có điều tôi vẫn giữ trạng thái bình thản. Tôi biết, âm thanh này đã nói với tôi rằng, anh ấy đang rất nỗ lực, rất cố gắng để chăm sóc tôi.
– Ăn cơm thôi! Món ăn đã được bày biện lên bàn. Tôi ngây người nhìn trông như là cám lợn, cái này mà cho người ăn à? Mắt tôi ngân ngấn nước nhìn Lâm Diệu, ấm ức nói:
– Anh chăm sóc em thế này à? Anh xoa xoa đầu tôi, tỏ vẻ rất tâm lý:
– Em là bệnh nhân, phải ăn uống thanh đạm một chút. Tôi còn định nói thêm nhưng nhìn thấy những giọt mồ hôi trên trán Lâm Diệu , câu nói ra đến miệng lại đành nuốt vào trong cùng với thức ăn. Tôi nhíu mày, thực sự không thể nuốt được. Tôi đặt đũa xuống, nhả hết thức ăn trong miệng ra, nới với Lâm Diệu bằng vẻ mặt hết sức đồng cảm:
– Lâm Diệu, anh bị người ta lừa rồi! Lâm Diệu đang múc canh cho tôi, thấy vậy liền ngạc nhiên hỏi:
– Bị ai lừa?
– Người bán rau lừa!
– Tôi nói mà mặt không hề biến sắc.


Lâm Diệu đổ lại bát canh vào bát to, đặt bát xuống, ngồi thẳng lại, mặt chẳng chút biểu cảm hỏi:
– Lừa thế nào?
– Rau này còn già hơn cả bà ngoại em, ăn làm sao được? Sao anh ngây thơ thế, ngay cả người bán rau cũng lừa được anh!


– Tôi bực bội ra khỏi bản ăn, bất ngờ bị anh kéo lại. Hình như anh định nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi. Anh nhìn tôi, tôi nhìn anh hồi luối cùng Lâm Diệu đành thỏa hiệp:
– Thôi bỏ đi, chúng ta ra ngoài ăn vậy! Anh đứng dậy, đi vào phòng thay quần áo.
– Hôm nay anh mời em ăn, mai em sẽ mời anh một bữa ra trò, hôm nay em kiếm được hẳn mười nghìn đấy!
– Tôi nói với theo, chỉ nghe một tiếng “ Rầm”, cánh cửa đóng sầm lại. Tôi thè lưỡi, làm gì mà nóng thế? Mặc dù tôi không ăn món ăn anh hì hục nấu nướng nhưng có cần thiết phải tức tối như vậy không? Mất công tôi phải bịa chuyện anh bị người bán rau lừa, tôn trọng cảm xúc của anh như vậy còn gì, chẳng mấy khi tôi được dịu dàng như thế đâu. Thế mà còn bất mãn à? Đại trượng phu biết mềm nắn rắn buông, làm gì mà phải nổi đóa lên thế? Sau đó, trừ lúc ăn cơm ra, tôi được Lâm Diệu chăm sóc cả ngày trên xe. Anh không nói năng gì, lái xe lòng vòng khắp nơi. Cuối cùng tôi vẫn viện cớ như lúc sáng để từ chối anh đưa về. Ngày hôm nay được Lâm Diệu chăm sóc đến mệt bã cả người. Tắm xong, đang chuẩn bị đi ngủ thì điện thoại đổ chuông. Liếc qua thấy số


điện thoại của sếp thân yêu gọi đến.
– Lâm Sảng, ngày mai đi làm nhé!
– Giọng sếp vang lên.
– Nhưng mà ngày mai tôi vẫn còn một ngày phép mà!
– Tôi phản đối.
– Không được chống đối!
– Giọng của sếp vô cùng cương quyết. Tôi đành thoả hiệp, bảo Ok, chỉ có điều buổi sáng phải muộn một chút mới tới được, tôi còn phải đi thu tiền chứ. Sếp vui vẻ bảo có thế đến được là tốt rồi. Tôi định hỏi đến giờ tan làm tôi đến có được không nhưng không dám mở miệng, tôi sợ mái đầu ít tóc của sếp bị tôi làm cho tức quá rụng trụi mất. Sáng hôm sau, tôi chạy đến chỗ Doctor Hoàng lấy tiền. Anh ta đưa cho tôi một tấm chi phiếu, tôi đang định ngoác miệng cười, nhưng vừa nhìn thấy mấy chữ: “ kéo dài thời hạn”, thời hạn kéo dài là một tháng.
– Sao lại thế này?
– Tôi kinh ngạc hỏi.
– Anh đừng nói với tôi rằng không chuyển khoản được đấy!
– Không, chuyển được, chỉ có điều tôi sợ cô hối hận!
– Doctor Hoàng mặc áo blouse, đeo kính vào, mỉm cười nhìn tôi. Tôi nổi cơn thịnh nộ, không hiểu sao đột nhiên tôi cảm thấy tấm chi phiếu trong tay giống như một hòn đá đè nặng lên ngực, tuyên án tôi là một kẻ tham tiền không biết liêm sỉ. Tôi cố dấu sự áy náy trong lòng, hung dữ nói:
– Anh đừng mong lương tâm của tôi sẽ bất an mà thay đổi ý định. Tôi nói cho anh biết, lương tâm của tôi rất yên ổn, nếu một tháng sau tôi vẫn không lấy được tiền, tôi sẽ cầm tấm chi phiếu này đi kiện anh!


– Cô đừng có suốt ngày kiện tới kiện lui được không hả?
– Doctor Hoàng đã bị tôi đánh bại, tay đẩy gọng kính trên sống mũi, lắc đầu ngao ngán nói.
– Tôi nói cho anh biết, đây là xã hội có pháp luật nhé!
– Nói rồi tôi quay phắt người, đi thẳng một mạch, bên tai còn vang lên tiếng kính rơi xuống đất. Thực sự tôi hoàn toàn không cảm thấy hành vi tham tiền của mình là điều đáng xấu hổ, trên đời này có ai không thích tiền cơ chứ? Tiền bạc là xấu xa, tôi cũng rất xấu xa, vậy thì cứ để tôi với nó là một giuộc, tại sao tôi phải hối hận chứ?


Chương 4: Ôn lại chuyện xưa


Lúc về công ty, các đồng nghiệp xúm đến hỏi han này nọ, oán trách bản thân biết tin này quá muộn, người đã ra viện rồi mới hay tin, thế nên không đến bệnh viện thăm tôi được. Tôi ngoài miệng thì nói không sao nhưng trong bụng thì nghĩ: Giờ cho tiền vẫn chưa muộn đâu. Sau đó tôi bị sếp gọi vào văn phòng.
– Cô làm cái gì thế hả, có tí chuyện cỏn con ấy mà cũng phải vào viện à?
– Sếp vừa nhìn thấy tôi đã đặt ngay đống tài liệu trong tay xuống, đứng dậy rót cho tôi cốc nước. Bê cốc nước mà chẳng hiểu sao tôi thấy lòng ấm ức suýt khóc.
– Sếp tưởng là tôi muốn vậy à? Ai bảo mẹ tôi không cho tôi ăn thịt chứ!
– Tôi vội vàng đưa cốc nước lên miệng , cố giấu đi đôi mắt đỏ hoe.> Sếp ái ngại lắc đầu, cúi xuống ngăn kéo lấy ra một hộp thuốc đưa cho tôi. Tôi thần mặt ra, lại là thuốc?
– Cái này… cái này… dùng để làm gì ạ? Tôi đặt cốc nước xuống, hoang mang hỏi.


– Biết cô bị ốm, tôi vốn định đến thăm nhưng không kịp. Sau nghe mẹ cô nói cô bị huyết áp thấp, lại bảo cô không chịu uống thuốc. Như thế đâu có được, đừng có ngược đãi bản thân, chẳng qua chỉ là một gã đàn ông thôi mà, cô thông minh nhanh nhẹn như vậy, còn sợ không có người để ý sao?
– Sếp bình thường rất nghiêm nghị, thế mà hôm nay lại ngọt nhạt khuyên nhủ tôi. Nhưng tôi không nghe lọt tai, chỉ nghe rõ một câu “ Nghe mẹ cô nói” Tôi thất kinh, chẳng nhẽ bị tôi đoán trúng rồi, tôi là con riêng của sếp ư? Tôi ngây người nhìn sếp, khuôn mặt ấy, kiểu tóc ấy, đôi mắt ấy, cái mũi ấy, cái miệng ấy… chẳng có chỗ nào khiến tôi muốn giống ông ta cả. Tôi khóc không ra nước mắt.
– Bố cô nói tính tìn

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Yêu qua mạng 7 ngày, gặp mặt được anh cho 50 triệu cô gái liền dâng hiến để rồi cuộc ân ái vừa kết thúc thì…

Truyện Voz Gấu Đã Tán Em Như Thế Nào Full

Truyện Ước Thành Thằng Khốn Nạn

Truyện 7 Ngày Làm Gia Sư Voz Full

Làm dâu – Phần 5