Câu được con rùa vàng - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
The Soda Pop

Câu được con rùa vàng (xem 4446)

Câu được con rùa vàng

rằng bà


mày đây hát từng đoạt giải đấy à
– Mạc Lãnh bây giờ chỉ hát cho người đàn ông của cậu ấy nghe thôi!
– Tôi đáp lại, để xem hắn còn dám khoa trương nữa không.
– Thế thì chồng cậu thật có phúc! Lưu Hi Hoa lại nhìn sang tôi, hỏi
– Còn cậu thì sao? Tôi chỉ hận không cắn được vào lưỡi của mình, chuyện gì không nhắc lại đi nhắc đến chuyện đàn ông
– Tớ toàn ở nhà luyện hát, hát không được hay nên không được ra ngoài gặp gỡ ai cả!
– Ha ha, cậu vẫn cá tính như vậy!
– Lưu Hi Hoa cười nhạt. Thật ra dáng vẻ của Lưu Hi Hoa chẳng giống hộ giàu xổi chút nào, cậu ta trông rất thư sinh, hồi ấy cũng là một trong mười hotboy của lớp tôi, nếu như cậu ta không mở miệng ra là ống thoát nước với chả ximăng này nọ thì hoàn toàn có thể đặt vào vị trí “ có tiền”.
– Cậu xem bạn gái của cậu sao mà kỳ quặc, suốt cả tối chẳng nói tiếng nào, hai người trông cũng chẳng mấy thân mật, có phải không tình cảm lắm không?
– Tôi tò mò hỏi.
– Bị cậu nhìn ra rồi à? Cô ấy chẳng qua là chỉ là nhân viên của tớ, để đối phó buổi họp lớp này nên tớ đành phải dẫn cô ấy đi, tính tiền làm thêm giờ cho cô ấy!
– Cậu ta thì thầm.
– Cái gì? Cậu giỏi thật đấy! Cậu là chủ thầu mà có nhân viên nữ xinh đẹp thế này cơ à? Hơn nữa, ban nãy tớ phải uống tận sáu cốc, giờ tính sau, tính sao hả?
– Tôi đập bàn đứng dậy
– Mỗi cốc một trăm tệ!
– Lâm Sảng, cậu không thấy xấu hổ à, tớ còn ngượng thay cho cậu đấy! Cậu không được gặp ai cũng đòi tiền như thế được
– Mạc Lãnh giật giật gấu áo tôi, vẻ mặt lo lắng.
– Ha ha, tớ chỉ đùa với cậu ta tôi, cậu tưởng thật à?


– Tôi gãi gãi đầu, ngại


ngùng ngồi xuống. À, phải rồi, Lâm Sảng, có phải cậu đổi số điện thoại rồi không, nếu như không phải cậu và Mạc Lãnh thân nhau thì tớ chẳng biết tìm cậu kiểu gì nữa!
– Lưu Hi Hoa lấy điện thoại ra.
– Số của cậu là bao nhiêu, để tớ ghi lại! Tôi cầm lấy điện thoại của cậu ta, nhập số của mình vào.
– Tôi không đổi số, có thời gian rỗi thì đến uống nước nhé! Lúc Mạc Lãnh cưới tôi đang ở vùng khác, không về kịp, thật ngại quá!
– Lưu Hi Hoa cười ái ngại.
– Không sao đâu, không phải ai cũng có thời gian mà!
– Mạc Lãnh lúc nào cũng rất tâm lý, về điểm này, hai đứa tôi hoàn toàn trái ngược nhau.
– Người không đến cũng không sao, cứ tặng quà là được rồi!
– Tôi đúng là hết thuốc chữa, cứ mở miệng ra là tiền. Cả hai người kia bật cười.
– Lưu Hi Hoa, không phải tớ nói cậu, nhưng hôm nay cậu làm vậy là không đúng đâu. Cậu nhìn mọi người đi, mặt ai cũng biến sắc, cậu thật chẳng biết cái gì sất! Khoe thì khoe, nhưng cậu có cần phải làm quá lên như vậy không?
– Sao cậu lại nghĩ như vậy, tớ thật sự không có ý đó, chẳng qua chỉ là một bữa ăn thôi mà, có đáng bao nhiêu đâu?
– Lưu Hi Hoa thật ngây thơ, hoàn toàn không nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
– Thế còn quán rượu này?
– Tôi vẫn không chịu buông tha. Nếu đổi lại là Lâm Diệu nhà tôi, tôi cũng không thể để anh ấy bỏ ra ngần đó tiền được.
– Quán rượu này là của tớ với một người bạn cùng mở, bởi vì thường ngày tớ không có thời gian rảnh ghé đến nên hôm nay muốn bù đắp cho người ta chút ít, thế nên đã bao trọn gói, nhân tiện để mọi người vui vẻ một bữa!
– Lưu Hi Hoa ngại ngùng nói. Lúc này tôi mới ngây người ra, tốt nghiệp đã ngần ấy năm rồi, ai cũng thành yêu tinh hết cả, muốn phát tài là phát tài được, chỉ có tôi, làm đủ mọi cách mà không phát tài được.


Về nhà nhất định phải thuyết phục bố đổi vị trí mộ phần của tổ tiên Sau buổi họp lớp hôm ấy, mấy ngày liền mặt mày Lâm Diệu cứ như đưa đám, thỉnh thoảng nhìn tôi định nói cái gì đó nhưng lại thôi. Lúc tôi tưởng anh định mở miệng nói chuyện thì chỉ thấy anh thở dài, sau đó ôm tôi vào lòng. Điều này càng khiến tôi nhận thức rõ ràng hơn, ở bên người có tiền thật chẳng phải chuyện thoải mái gì. Chỉ có điều Lâm Sảng này đã dính vào anh rồi, sẽ không dễ dàng buông tay như vậy đâu. Chuyện anh là con riêng trước sau gì cũng phải nói với tôi, tôi không thoải mái, chắc anh cũng chẳng dễ chịu hơn. Không sao, có là bão lớn hơn nữa em cũng sẽ ở bên anh, tôi thầm thề trong lòng. Chẳng bao lâu sau, tôi nhận được điện thoại của Lưu Hi Hoa, cậu ta nói muốn hàn huyên với tôi, nói rằng trước đây quan hệ giữa chúng tôi thật chẳng ra làm sao, ra trường rồi càng thêm xa cách, có rất nhiều chuyện cậu ra chưa kịp nói với tôi, ngay cả số điện thoại tôi cũng đổi rồi. Tôi thấy hơi băn khoăn, đã nói rằng quan hệ giữa chúng tôi chẳng ra làm sao, thế thì lấy đâu ra lắm chuyện để mà nói. Tôi đồng ý và hẹn ngày mai, đúng vào cuối tuần, bảo cậu ta mời tôi bữa cơn, nhân tiện kể cho tôi nghe “ lịch sử phát tài” của nhà cậu ta để tôi học hỏi kinh nghiệm. Lưu Hi Hoa vui vẻ nhận lời. Lúc đến nhà hàng, Lưu Hi Hoa vẫn chưa đến, tôi chọn một cái bàn gần cửa sổ ngồi đợi cậu ta. Nhân viên phục vụ đi đến bảo tôi gọi món nhưng tôi nói vẫn đang chờ bạn, chưa dám gọi. Tôi sợ đến lúc cậu ta cho tôi leo cây thì ai sẽ trả tiền đây? Một lúc sau Lưu Hi Hoa đến, tôi vẫy tay gọi cậu ta, Lưu Hi Hoa vừa gọi nhân viên phục vụ đến vừa luôn miệng xin lỗi, nói rằng tắc đường nên đến muộn. Tôi bảo không sao, cũng chưa chờ lâu lắm, chỉ uống hết có hai cốc nước và đi vệ sinh một lần mà thôi.
– Nói đi, tìm tôi có chuyện gì, tôi nghĩ chắc không đơn giản chỉ là ôn lại chuyện xưa đâu nhỉ?
– Tôi nhấp một ngụm nước. Lưu Hi Hoa cười cười, bảo tôi gọi món trước rồi vừa ăn vừa nói. Tôi liền gọi vài món đắt nhất rồi hỏi cậu ta:


– Cậu uống rượu g
– Không uống đâu, tôi làm sao uống lại cậu! Tôi cũng không nói gì thêm, thầm suy đoán chuyện cậu ta sắp nói. Thổ lộ tình cảm? Không đời nào, bao nhiêu năm rồi, nếu yêu đã bày tỏ từ lâu rồi, cậu ta cũng chẳng phải loại thanh niên ngây thơ chỉ biết yêu thầm. Mượn tiền ư? Càng không thể, cậu ta giàu có như vậy, làm gì đếm lượt một kẻ nghèo kiết xác như tôi cho cậu ta mượn tiền.
– Thực ra chỉ đơn giản là ôn lại chuyện cũ thôi, tớ vẫn định hẹn cả Mạc Lãnh ra đây nhưng cô ấy đã có chồng rồi, e không tiện!
– Lưu Hi Hoa cười hi hi.
– Có gì mà không tiện chứ?
– Hôm họp lớp không thấy chồng Mạc Lãnh đến, có phải tình cảm giữa họ có vấn đề không?
– Đã bảo là đi công tác rồi còn gì?
– Ờ!
– Này, Lưu Hi Hoa, rốt cuộc cậu tìm tớ có chuyện gì? Không phải là để nói chuyện về chồng của Mạc Lãnh đấy chứ?
– Đương nhiên là không phải! Tớ chỉ tiện miệng nhắc đến thế thôi!
– Lưu Hi Hoa có vẻ căng thẳng thấy rõ:
– Thực ra, thực ra… Lưu Hi hoa cứ “ thực ra” cả buổi mà không nói được.
– Thực ra…
– Đột nhiên, mắt Lưu Hi Hoa loé lên, giống như vừa mới phát hiện ra một điều gì đó.
– Cậu có một người anh họ phải không? Tớ từng gặp một lần, lần ấy anh họ cậu mang đồ tới trường cho cậu, lúc ấy đám con gái đều đờ ra nhìn như kiểu nhìn thấy minh tinh ấy, giờ anh ấy có bạn gái chưa? Tôi ngây người, cậu ta ậm ừ cả buổi không nói ra được hoá ra là vì chuyện này. Cái tên giàu xổi nà

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Vô sinh, vợ chồng nhặt rác nhận nuôi đứa trẻ bên đường và 20 năm sau bố mẹ đẻ đại gia tìm đến làm chuyện bất ngờ

Chú và Cháu

Chẳng cao sang nhưng không là gái điếm!

Bạn trai ép tôi bỏ thai sau khi cùng “SỐNG THỬ”

Khi thiên thần mất đi đôi cánh