– Sếp hoàn toàn không nhận ra vẻ mặt bất thường của tôi, vẫn nhỏ to khuyên nhủ. Bố tôi cũng biết ư? Chuyện này sao mà hoang đường thế?
– Khoan đã, sao sếp lại quen mẹ tôi?
– Tôi ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, thế nên quyết định hỏi cho cặn kẽ.
– Mẹ cô không nói gì cho cô à?
– Lần này đến lượt sếp ngạc nhiên.
– Chuyện này sếp bảo mẹ tôi nói với tôi thế nào được?
– Tôi hỏi vặn lại.
– Sao không thể nói cho cô được? Tôi với bố mẹ cô là bạn học cũ mấy chục năm với nhau, quan tâm đến cô một chút thì có gì phải ngại?
– Bạn học cũ? Chỉ đơn giản vậy thôi sao?
– Mọi chuyện đã sáng tỏ.
– Còn có thể phức tạp đến thế nào nữa?
– Sếp chìa hộp thuốc ra trước mặt tôi. Tôi nhận lấy hộp thuốc, vỗ vỗ ngực, cũng may chuyện này không như tôi tưởng tượng. Sao đầu óc tôi lúc nào cũng nghĩ ba cái thức lăng nhăng thế nhỉ? Bị huyết áp thấp là còn may đấy, chứ nếu bị tâm thần phân liệt e là nguy to. Nhưng mà tại sao không nghe thấy bố mẹ tôi nhắc đến chuyện này nhỉ? Lẽ nào họ sợ tôi oán trách họ giúp tôi đi cửa sau? Thế thì xem thường tôi quá rồi, cho dù họ có mở một cái cửa sau cho tôi lên làm giám đốc tôi cũng chẳng cảm thấy ngại chứ đừng nói một chân nhân viên quèn. Ra khỏi văn phòng của sếp, tôi nhìn thấy Mạc Lãnh đang ngồi ở chỗ chờ tôi.
– Ngày mai đi họp lớp, quy định phải dẫn đuôi theo nhớ đừng quên đấy!
– Mạc Lãnh nói nhỏ với tôi.
– Ờ, không quên đâu!
– Một năm họp lớp một lần nhưng chẳng qua đến đấy cũng chỉ là để khoe khoang mà thôi. Đàn ông khoe sự nghiệp, đàn bà khoe người đàn ông của mình, nói tóm lại là cái gì mang ra khoe được là họ khoe tất.
– Có dẫn Lâm Diệu đi không?
– Ờ, để tớ về hỏi bố mẹ tớ xem ai rảnh thì đi!
– Tôi kéo Mạc Lãnh ra khỏi ghế rồi bật máy tính lên làm việc.
– Cậu điên à, tớ đang nói chuyện nghiêm túc mà, không dẫn Lâm Diệu, chẳng dẫn ai cả, còn nữa, cậu cũng không được phép dẫn đàn ông theo, cậu mà dẫn theo tớ trở mặt với cậu luôn!
– Tôi nhìn thẳng vào mặt Mạc Lãnh, nghiêm túc nói.
– Anh ấy đã biết rồi, còn cố tình bỏ vụ tiếp khách ngày mai để đi với tớ nữa!
– Mạc Lãnh cười ngọt ngào.
– Nói với anh ta, năm nay không họp lớp nữa!
– Tôi đưa ra một chủ ý tồi cho Mạc Lãnh.
– Nhưng mà các bạn học đều biết tớ đã lấy chồng sao có thể không dẫn đi chứ? Họ nói nếu không dẫn đi sẽ bị phạt rượu, đến lúc đó cậu đỡ hộ tớ chắc?
– Thì cứ nói cậu ly hôn rồi!
– Lâm Sảng!
– Mạc Lãnh gắt lên, mặt đỏ bừng. Lúc này tôi mới ý thức được rằng mình đã phạm sai lầm, vội vàng xin lỗi. Vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Lâm Diệu đi vào văn phòng, tôi liền đẩy Mạc Lãnh , thì thầm nói:
– Có gì để hết giờ nói tiếp, cậu không được nói lộ ra đâu đấy, nếu không đừng trách tớ trở mặt! Mạc Lãnh tỏ vẻ không vui, hậm hực bỏ đi, lúc đi ngang qua Lâm Diệu còn trợn mắt lườm anh. Tim tôi như thót lại.
– Cô ấy sao thế?
– Lâm Diệu ngạc nhiên trước cái lườm của Mạc Lãnh, ngơ ngác hỏi.
– Em nói xấu gì anh phải không?
– Anh nhìn xem, em đang ngập trong đống đơn hàng, anh không giúp đỡ thì thôi còn nói vậy, anh có còn là con người không hả? Có ai chăm sóc người ta như anh không hả?
– Tôi chỉ vào đống đơn hàng chất cao như núi, chỉ mới có ba ngày mà đã nhiều thế này rồi, đúng là giết người mà!
– Không sao, anh sẽ ôm về chỗ anh, em nhập viện rồi anh còn tâm trí nào mà làm việc? Chẳng phải của anh cũng cũng chất đống kia sao?
– Lâm Diệu chỉ về phía bàn mình.
– Sếp đã giải quyết hết những việc gấp rồi, những việc còn lại mình phải làm thôi!
– Ban nãy em chỉ trích chồng Mạc Lãnh bạc đãi nhân viên, thế là cậu ta không vui. Mới cưới mà đã bênh chồng mình chằm chặp, không biết sau này còn thế nào nữa?
– Tôi khéo léo che giấu sự thật.
– Hoá ra em đắc tội với người đàn ông của cô ấy, thế là cô ấy trút căm hận sang người đàn ông của em. Em thật là, nếu Mạc Lãnh chỉ trích anh trước mặt em, em có bênh anh không hả?
– Lâm Diệu vừa thu dọn đống đơn hàng trên bàn vừa cười vừa hỏi.
– Không bênh anh thì bênh ai hả?
– Nói rồi tôi giật lại đống đơn hàng trên tay anh, nói.
– Anh cũng cả đống kia kìa, chúng ta cùng làm đi!
– Biết xót anh rồi à?
– Lâm Diệu nhìn tôi, cười mãn nguyện.
– Đúng là không uổng công yêu em Mặt tôi đỏ lựng lên, len lén ngoảnh sang nhìn các đồng nghiệp xung quanh. Cũng may là mới sáng ra nên mọi người đang bận rộn gửi fax, nhận điện thoại, chẳng ai chú ý đến chúng tôi cả.
– Hôm qua em nói mời anh đi ăn một bữa ngon, em đã nghĩ ra chỗ nào chưa?
– Lâm Diệu đang định về bàn thì chợt nhớ ra chuyện này, liền quay lại hỏi. Anh nhắc đến chuyện này lại khiến tôi nhớ đế tấm chi phiếu sáng nay, tâm trạng vui vẻ phút chốc biến mất. Tôi lấy bút viết lên một tờ giấy trắng ba chữ “ Bữa ăn ngon”, sau đó lùi ngày lại một tháng sau và đưa cho Lâm Diệu:
– Đây là bữa ăn của anh. Lâm Diệu thừ người nhìn tờ giấy, dở khóc dở cười:
– Đây là bữa ăn ngon sao?
– Đúng thế, chi phiếu bị kéo hạn, bữa ăn ngon cũng phải lùi lại thôi! Lâm Diệu lắc đầu, chán nản nói:
– Em thực dụng quá đấy! Hết giờ làm, tôi nói ban sáng đắc tội với Mạc Lãnh nên phải đi dỗ dành cô ấy, sau đó bỏ lại Lâm Diệu một mình, còn mình thì kéo Mạc Lãnh về nhà tôi bàn bạc kế sách. Mẹ tôi nhìn thấy Mạc Lãnh đến thì vui lắm, vội vàng đi lấy hoa quả và đồ ăn vặt cho chúng tôi, chất đầy cả lên bàn, còn bảo bố tôi đi mua thức ăn về. Tôi lườm hai cụ:
– Hầy, con mới là con đẻ của bố mẹ đấy ạ! Mẹ tôi không buồn đếm xỉa đến tôi, đi thẳng vào bếp trổ tài nghệ.
– Dì ơi, dì làm gì cháu cũng thích ăn mà!
– Mạc Lãnh nịnh nọt chắc là mẹ thôi sướng điên lên mất. Bố mẹ bận rộn trong bếp cũng tốt, hai chúng tôi càng yêm tâm bàn chuyện. Tôi nhét vào tay Mạc Lãnh mấy gói khoai sấy rồi cầm theo mấy quả táo và kéo Mạc Lãnh vào trong phòng tôi, khoá trái cửa lại.
– Sao cậu không dẫn Lâm Diệu theo, anh ấy sẽ không làm cậu mất mặt đâu!
– Mạc Lãnh vứt túi xách xuống, ném mấy gói khoai sấy lên giường rồi nằm lăn xuống giường.
– Sao cậu biết bọn tớ đi lại với nhau?
– Tôi nghi hoặc hỏi.
– Cậu vừa nhập viện một cái là Lâm Diệu như người mất hồn, cũng may là cậu tỉnh rồi là ra viện ngay, không có chắc ngày nào anh ấy cũng cơm nước mang vào cho cậu đấy! Về sau chẳng phải cậu đã lên xe của anh ấy rồi đấy thôi? Những điều Mạc Lãnh nói khiến cho tôi nghe mà mát hết cả ruột gan.
– Tớ đang hỏi cậu đấy, tại sao không dẫn Lâm Diệu theo?
– Mạc Lãnh hỏi.
– Cậu nói xem, lần này tớ dẫn Lâm Diệu theo, sau này bọn tớ giải tán thì làm thế nào?
– Tôi ngồi xuống giường, bóc một túi khoai sấy ra, nhét vào miệng. Mạc Lãnh nghe vậy liền ngồi bật dậy, tò mò hỏi:
– Cậu và Lâm Diệu có vấn đề gì à?
– Vấn đề thì không có, chỉ có điều phải nhìn xa một chút. Một người có tiền như Lâm Diệu, một ngày chưa lấy được là chưa thể yên tâm.