Câu được con rùa vàng - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Ring ring

Câu được con rùa vàng (xem 4434)

Câu được con rùa vàng

lại. Chẳng lẽ anh không thể coi tôi như một b nhân sao? Thêm một người ngồi vào xe này thì anh chết chắc? Mạc Lãnh đứng bên cạnh mặt cũng tái xanh, vừa định mở miệng nói gì thì Bầu Trời đã chỉ tay ra sau, tôi ngoảnh đầu lại, nhìn thấy Lâm Diệu. Sống mũi tôi chợt cay cay. Bố mẹ tôi bị Mạc Lãnh kéo vào trong xe của Bầu Trời, chiếc xe lăn bánh. Chỉ còn lại mình tôi. Lên xe của Lâm Diệu, Lâm Diệu cười nói:
– Chị giỏi thật, ngay cả bệnh viện cũng được ở rồi! Dùng phương pháp gì vậy? Khí ga hay là thuốc ngủ?
– Bị nước bọt của anh đầu độc!
– Mặc dù bị đá rồi nhưng điều đó không có nghĩa là tôi sẽ yếu thế hơn anh. Tôi vẫn là tôi của ngày xưa, vẫn là một kẻ bên ngoài thì nho nhã như nội tâm thì điên cuồng.


– Thế sao?
– Lâm Diệu không nói gì nữa mà tạt xe vào lề đường, từ từ ghé đầu lại phía tôi và chu mỏ lên.
– Anh định hôn tôi đấy à?
– Tôi hỏi.
– Không, tôi định đầu độc chị thêm lần nữa!
– Anh ta cười.
– Anh bỏ ra bao nhiêu?
– Cái gì mà bỏ ra bao nhiêu?
– Lâm Diệu ngơ ngác.
– Bao nhiêu tiền một lần?
– Muốn lời dụng tôi à, không dễ thế đâu!
– Chị nói xem bao nhiêu?
– Anh ta hỏi.
– Mười nghìn!
– Tôi nhìn anh ta chằm chằm, cười thầm trong bụng: Nhóc con, giẫm phải “ mìn” rồi hả, sắc mặt khó coi quá!
– Ok!
– Nói rồi anh ta liền chồm đến hôn lên môi tôi. Tôi đờ người ra, đầu óc quay cuồng… tôi tỉnh táo hoàn toàn mà, tôi tự bán đứng bản thân rồi. Tôi còn chưa kịp cho anh ta một cái tát thì môi anh ta đã rời hỏi môi tôi. Lâm Diệu móc trong ví ra mười nghìn, đặt vào tay tôi, mỉm cười tiếp tục lái xe. Tôi ngốc sao? Để cho anh ta hôn như vậy?
– Dừng xe, tôi muốn xuống xe!
– Tôi gào lên.
– Anh là đồ biến thái, anh là đồ cặn bã, anh dám… anh dám… anh dám mang cả mười nghìn tiền mặt trong người à?


Tôi đang nói cái gì vậy? Tôi mang bản thân ra rao bán lại còn trách người ta mang đủ tiền sao? Ôi mẹ ơi, mẹ có thể tin đã sinh ra một đứa con gái như con không cơ chứ?
– Lâm Sảng, chị muốn vào viện lần nữa à? Nhân tiện dẫn tôi theo? Lúc này tôi mới phát hiện ra là tay mình đang giữ chặt vôlăng, còn chân thì đạp loạn xa.
– Anh lái xe cẩn thận chút đi, tôi còn chưa mua bảo hiểm đâu!
– Tôi dừng giằng co, tạm thời ngồi yên một chỗ. Lâm Diệu lại bật cười thích thú, tôi nhét tiền vào trong ví, mang kính mắt ra, cố ý lắc lắc cái đầu. Lâm Diệu quả nhiên trúng kế:
– Chị cận thị à?
– Đúng thế!
– Sao trước đây không thấy chị đeo kính?
– Trước đây cảm thấy vẫn ổn, không đẹp vẫn nhìn rõ mọi thứ, gần đây thì không ổn rồi, bắt đầu không nhìn rõ ai với ai cả!
– Không nhìn rõ người á?
– Lâm Diệu căng thẳng hỏi.
– Đúng thế, nếu tôi mà nhìn rõ anh thì ban nãy tôi phải ra cái giá là một trăm nghìn mới phải!
– Lúc này tôi mới bắt đầu cười.


– Không thành vấn đề, chị có ra cái giá một triệu tôi cũng trả!
– Lâm Diệu chẳng hề để bụng, ngoảnh đầu lại nói.


– Chỉ có điều là tiền âm phủ, tôi sẽ đốt cho chị. Tôi thừ người, cái thằng nhóc này, anh ta học cách đối đáp tôi từ bao giờ thế nhỉ? Xe dừng lại trước toà chung cư nơi Lâm Diệu ở, tôi hơi bất ngờ, chỉ có điều lúc này tôi không muốn về nhà, tôi không biết về nhà rồi nên giải thích thế nào với hai cụ, cũng có thể bố mẹ tôi đã biết rồi, nhưng tôi vẫn không biết làm sao để đối mặt với ánh mắt không biết xót thương hay oán trách của họ. Tôi đã mệt lắm rồi. Vào nhà, Lâm Diệu lấy bộ quần áo ngủ của tôi từ trong tủ ra, ra hiệu bảo tôi đi tắm. Tôi ngửi bộ quần áo ngủ, có mùi vị của nắng, chắc đã được giặt sạch sẽ. Tôi ngồi rất lâu trong phòng tắm, đầu óc nặng trình trịch như vô cùng tỉnh táo. Tôi không phải một con bé ngốc nghếch, nhớ lại sự xuất hiện của Lâm Diệu, đến lúc này, điều duy nhất tôi có thể kết luận là: Lâm Diệu đã đem lòng yêu tôi. Cái kết luận này khiến cho tôi cảm thấy phấn khích. Con riêng… nghĩ đến cái thân phận này… tôi lại bắt đầu đau đầu. Lâm Sảng tôi có tài đức gì mà đòi gả vào gia đình quyền quý? Tôi nói tôi muốn ngủ, sau đó đi vào phòng ngủ của Lâm Diệu, phát hiện ra trên đầu giường có một bao thuốc đã bóc, tôi liền rút ra và châm lửa. Lúc Lâm Diệu bước vào phòng, điếu thuốc của tôi còn chưa tắt. Mặt anh chợt biến sắc, tôi biết anh ta không hài lòng vì tôi hút thuốc.


– Tôi không xinh đẹp, tính tình không tốt, tôi lại thích đánh người, bị một người đàn ông đá đến hai lần, tôi tham tiền, tôi hút thuốc!
– Tôi tiến lại gần Lâm Diệu, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh ta, mắt ngân ngấn nước, nói.
– Anh đâu có thích tôi như vậy đúng không? Lâm Diệu nhìn tôi rất lâu, cho đến khi tin rằng tôi đang nói nghiêm túc mới ôm tôi vào lòng, nói:
– Anh thích em như vậy từ lâu lắm rồi, chỉ có điều… không bao gồm việc hút thuốc Tôi cười thầm: Nhóc con, bị chị quyến rũ rồi chứ gì, chẳng nhẽ nhóc không biết bộ dạng hút thuốc của chị là quyến rũ nhất à? Điện thoại đột ngột đổ chuông, tôi lấy ra xem, là mẹ tôi.
– Vâng, con về ngay đây!
– Tôi không để mẹ lên tiếng liền nói luôn. Nói rồi đẩy Lâm Diệu ra, thay quần áo, vừa chải đầu vừa buộc tóc lên. Tôi bỗng phát hiện thấy mình rụng rất nhiều tóc. Đầu óc tôi nặng trịch, có một linh cảm không lành ập đến. Tôi thấp thỏm đi ra khỏi phòng, nói với Lâm Diệu tôi phải về ngay và dứt khoát không để anh ta đưa về. Sau đó tôi lao vào một phòng khám ở dưới khu tôi ở, chờ đợi anh bác sĩ đẹp trai vô địch thiên hạ gọi tôi vào kiểm tra. Doctor Hoàng đẹp trai đúng là hoàng tử trong cổ tích. Năm năm trước anh ta mở phòng khám ở đây, mặc dù thiết bị không bằng bệnh viện nhưng giá cả phải chăng. Ban đầu bởi vì bác sĩ trong phòng khám của anh ta đều trẻ nên ít người đến khám chữa bệnh, nhưng “ vàng thật đâu sợ thử lửa”, sau khi chữa khỏi bệnh viêm mũi cho ông Ngô ở trong khu, tiếng lành đồn xa, thế là bệnh nhân ùn ùn kéo đến đây khám bệnh


Đương nhiên với thực lực của một thanh niên trẻ, muốn mở được phòng khám như thế này là điều không tưởng, tôi nghĩ chắc chắn phải có sự hỗ trợ từ gia đình. Cuối cùng cũng chờ được đến khi y tá gọi tên mình. Tôi ủ rũ đi vào phòng khám.
– Sao thế? Lại đến xin giấy chứng nhận à?
– Doctor Hoàng đã rất quen thuộc với tôi. Hồi trước lúc còn đi học, mỗi lần đến đây tôi đều giả bộ đau bụng, đau không chịu nổi, sau đó xin giấy chứng nhận của chỗ anh nhằm danh chính ngôn thuận bùng học. Mới đầu anh không chịu giúp tôi, mặc dù cái mặt nhăn nhó của tôi rất có sức thuyết phục nhưng bác sĩ luôn có cách quan sát riêng, chỉ cần nhìn qua là biết ngay tôi giả bộ. Anh nói đấy là đạo đức nghề nghiệp, anh còn nói anh là thiên thần áo trắng. Tôi không để anh nói hết, liền chuẩn bị cởi quần…
– Em làm cái gì thế hả?
– Doctor Hoàng toát mồ hôi.
– Có phải anh muốn kiểm tra không?
– Tôi cười gian xảo. Cuối cùng, nói theo cách của anh thì anh đã làm trái với lương tâm, đi ngược với đạo đức nghề nghiệp của mình. Thậm chí còn hết lần này đến lần khác đi ngược và làm trái. Chỉ có điều khi tôi không cần giấy chứng nhận vẫn có thể bùng học được thì tôi cũng đã trở thành khách quen của anh rồi. Nguyện nhân do bệnh dạ dày của mẹ

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Tử vi tuần mới của 12 cung hoàng đạo từ 20/03 – 26/03/2017

Vợ người ta sáng nào cũng đợi ở cửa chờ chồng hôn tạm biệt còn tôi thì đợi từng đồng tiền chồng ban phát cho

The love of stars (Tình yêu của những ngôi sao)

Nếu Không Phải Là Anh

Nhẹ Bước Vào Tim Anh