Helen bùng việc.
Nói ra chỉ sợ sẽ bị tất cả nhân viên ở đây trực tiếp chạy lên kiểm chứng.
Lily ngồi ở bàn trợ lý của mình. Cứ chốc lát lại đưa ánh mắt khó hiểu nhìn Helen vẫn còn đang đi lại loanh quanh tronh phòng làm việc.
Đi đi lại lại còn không nói, cô ấy chốc chốc còn chạy đến tấm gương lớn trong phòng, ngây ngốc ngắm nghía bản thân.
Ngắm nghía cũng không có gì sai, dù sao Helen cũng là một cô gái tất nhiên cũng nên chăm chút bản thân nhưng khiến Lily có cảm giác không ổn đó là cô ấy không ngừng cắn móng tay, dáng vẻ ấy khiến Lily không khỏi liên tưởng đến điệu bộ của một đứa trẻ. Đã tiếp xúc lâu với Helen , Lily biết cô ấy đang hồi hộp hoặc căng thẳng. Nhưng mà sao đột nhiên Helen lại trở nên như vậy?
Lily rốt cuộc không thể kiên nhẫn thêm được nữa, hướng phía Helen gọi một tiếng:
” Helen?”
Không có tiếng đáp lại. Cô gái nhỏ dường như không nghe thấy lời cô nói.
Sau đó Lily gọi liền hai ba lần nhưng đáp lại cô vẫn chỉ là sự im lặng.
Cuối cùng cô cũng không tiếp tục gọi, vươn tay lấy di động ở trên bàn đứng dậy đi ra ngoài.
Cô bấm một phím để nối máy sau đó đầu dây bên kia có tiếng nói, Lily liền gấp gáp mở miệng:
“Chủ tịch, trưa nay đã xảy ra chuyện gì?Helen cô ấy lạ lắm….”Lily liền đem những gì mình vừa thấy nói ra hết, nói xong còn lo lắng hỏi:
” Không lẽ đã có gì xảy ra khiến cô ấy bị áp lực ?”
Có lẽ đầu dây bên kia nói gì đó, vẻ mặt Lily thoáng sửng sốt. Cô còn lắp bắp hỏi lại:
“Sao ạ? Mở rộng thị trường ở châu Á?Một tuần sau sẽ lên máy bay…Có phải hơi gấp quá không, cô ấy đồng ý rồi sao ? Vâng tôi hiểu rồi tôi lập tức đi chuẩn bị. Chào ngài.”
Cúp máy xong Lily vẫn đứng chôn chân tại chỗ giống như vẫn chưa tiếp nhận được những gì mình vừa nghe.
…
Đứng trước cửa phòng đang đóng kín, người thanh niên trẻ có dáng người cao gầy khẽ hít sâu một hơi, sau đó mới đẩy cửa tiến vào.
Đã làm việc thư kí ở đây hơn một năm,vào đây vô số lần nhưng mỗi lần anh ta vào đây không nhịn được mà xuất hiện một loại áp lực vô hình khiến anh căng thẳng mà hơi run.
Thư kí biết loại áp lực đó từ trên người vị tổng giám đốc, cũng chính là ông chủ của anh ta ở căn phòng này mang lại.
Thư kí cẩn thận đi đến trước bàn làm việc, trong tay vẫn nắm chặt tập tài liệu. Sau đó anh đặt tập tài liệu trên bàn, liếc nhìn người đàn ông vẫn đang chăm chú nhìn vào chiếc máy tính trước mặt.
” Ông chủ, đây là dự án sắp tới của công ty, anh xem qua xem có vấn đề gì không?”
Bàn tay đang bấm chuột chợt dừng động tác, cúi đầu nhìn tập tài liệu vị thư kí vừa để trên bàn.
Dù chỉ là một động tác nhỏ thôi nhưng cũng cực kì tao nhã, mang theo nội hàm cùng khí chất xuất chúng trời sinh. Gương mặt nhìn nghiêng cực kì hoàn mỹ, từng góc cạnh cùng đường nét đều đẹp đến mức khiến người ta có cảm giác không chân thực.
Ngón tay thon dài của người đàn ông khẽ lướt qua tập tài liệu nhưng không trực tiếp lật giở mà ra hiệu cho thư kí trình bày.
Vị thư kí lập tức hiểu ý, sau đó bắt đầu nói:
” Ông chủ, mấy năm trở lại đây ở Anh có một thương hiệu thời trang rất có tiếng tăm gọi là”You and me”. Gần đây bộ phận kế hoạch liền biết được tin tức thương hiệu ” You and me” sắp về đây mở rộng thị trường. Họ đang tìm kiếm một công ty làm đại diện để phát triển thương hiệu. Giám đốc kế hoạch cho rằng nếu chúng ta có thể trở thành công ty đại diện cho thương hiệu này thì…”
Thư kí còn chưa nói hết, người đàn ông kia bỗng nhiên ngắt lời :
” Làm công ty đại diện cho một thương hiệu thời trang? Tổ kế hoạch đầu óc có vấn đề rồi sao?Cũng không nghĩ xem tập đoàn kinh doanh cái gì mà lại đưa ra đề xuất như vậy” Giọng nói trầm ấm dễ nghe vang lên rành rọt, không nhanh không chậm trong âm điệu còn ẩn chứa ngạo khí cùng cùng sự uy nghiêm không thể trộn lẫn.
Thư kí bị thái độ ấy làm cho đổ một tầng mồ hôi, anh ta khẩn trương giải thích đồng thời tự tay lật giở tài liệu :
” Ông chủ, đây không phải một thương hiệu bình thường, họ rất xuất sắc, doanh thu hàng tháng luôn đạt ở mức cao. Chúng ta trở thành công ty đại diện sẽ thu được lợi nhuận không nhỏ.”
Thư kí dứt lời liền dè dặt quan sát sắc mặt của người đàn ông đang ngồi đối diện nhưng anh thấy ông chủ của mình đột nhiên nhìn chằm chằm vào tập tài liệu.
Thư kí thấy vậy cũng theo tầm mắt nhìn xuống , sau đó nhanh chóng nói tiếp giọng điệu nghe qua vô cùng hào hứng :
” À ông chủ, đây là tư liệu về người sáng lập nên thương hiệu “You and me”. Lúc đầu tôi cũng không ngờ cô ấy còn trẻ như thế hơn nữa tấm ảnh trên đó nhìn thế nào cũng không giống người phương Tây.”
Trong căn phòng chỉ có tiếng nói của thư kí sau đó liền rơi vào yên lặng.
Lòng bàn tay thư kí đã đổ mồ hôi, anh căng thẳng lén quan sát người đàn ông , phát hiện anh vẫn không hề rời mắt khỏi trang giấy. Đôi mắt đen sâu như biển hơi ngây dại, có chút thất thần, lại giống như đang chìm sâu vào vực thẳm. Đáy mắt thoáng hiện lên một vài cảm xúc phức tạp mông lung mà phải cực kỳ chú ý mới có thể nhận ra.
Thư kí cảm thấy khó hiểu đang định lên tiếng nhắc nhở thì giọng nói trầm thấp của người đàn ông nãy giờ vẫn im lặng vang lên:
” Cao Thành, anh liên hệ với bên đó, nói Phong Đình muốn trở thành đối tác đại diện cho họ.”
Thư kí Cao Thành nghe vậy trên mặt liền hiện lên tia kinh ngạc, rõ ràng một giây trước còn tỏ ý từ chối, vậy mà một giây sau liền đổi ý. Tuy rằng trong nội tâm thắc mắc nhưng đây là quyết định của ông chủ, anh cũng biết chừng mực, cái gì cũng không khỏi mà đáp lại rồi giơ tay lấy lại tập tài liệu.
Một đôi bàn tay khác liền giữ lấy, trầm giọng mở miệng:
” Cứ để lại đây. Tôi muốn xem kĩ một chút.”
Thư kí liền gật đầu nhanh chóng rời khỏi phòng.
Trong phòng trở lại bầu không khí tĩnh lặng.
Người đàn ông đột nhiên đứng dậy, đi đến bên cửa sổ yên lặng ngắm nhìn quang cảnh thành phố bên ngoài. Dáng người hoàn mỹ với đôi chân thon dài kết hợp cùng bộ tây trang khéo léo tôn lên những đường nét mạnh mẽ nam tính trên cơ thể. Bóng lưng cao lớn trầm lặng đứng bên cửa sổ, tuy rằng cảnh vật bên ngoài có mỹ lệ đến đâu cũng bị khí chất tao nhã cao quý này làm cho lu mờ, chỉ làm nền mà thôi.
Khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng không thể hiện bất kỳ một cảm xúc gì, trầm tĩnh như nước nhưng không khó để nhận ra đáy mắt anh hơi chuyển động, tựa như đang cực lực đè nén điều gì đó. Những ngón tay thon dài nắm chặt cho đến khi các khớp xương trắng bệch mới từ từ thả lỏng.
Anh xoay người quay lại bàn làm việc của mình,cũng không ngồi xuống mà trực tiếp cầm tập tài liệu khi nãy, ngón tay khẽ vuốt ve trên tấm ảnh hai cái, khoé môi khẽ nhếch lên cũng kh