Cậu chủ đợi một chút - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
watch sexy videos at nza-vids!

Cậu chủ đợi một chút (xem 4270)

Cậu chủ đợi một chút

a thuốc vừa hết, cô cũng tỉnh lại.


Tiêu Đình thấy cô hơi cử động mắt liền khẩn trương ngồi dậy:
” Em tỉnh rồi?”


Cô nghe thấy có người gọi, mở mắt nhìn lại thấy đó là Tiêu Đình thì kinh ngạc, cơn buồn ngủ còn xót lại cũng biến mất, cô cũng không biết nói gì, chỉ đơn giản gọi tên anh: ” Đình!”


Tiêu Đình vừa nghe thấy cô gọi, ánh mắt lập tức sáng rỡ, anh cầm tay cô cứ thế hỏi dồn dập:
” Trong người có thấy chỗ nào không thoải mái không? Em đã đói chưa? Muốn ăn món gì anh gọi người đem tới?… Sao không trả lời hay là em vẫn còn mệt? Anh gọi bác sĩ đến kiểm tra lại nhé?”


Tuệ Đường bị Tiêu Đình hỏi tới mức chóng mặt, câu hỏi chẳng ăn nhập gì với nhau, hỏi liên tiếp thế cô làm gì còn thời gian mà trả lời.
” Anh hỏi từng câu thôi, em không nhớ hết được”


Tiêu Đình nghe vậy mới nhận ra lập tức hỏi lại nhưng lần này tốc độ chậm hơn nhiều:
” Em thấy sao, có còn mệt không?”


Tuệ Đường lắc đầu: ” Không đâu, chỉ hơi đói bụng”


” Được vậy anh đi gọi đồ ăn đến!”


Tiêu Đình buông Tuệ Đường ra đứng dậy định ngoài thì Tuệ Đường đột nhiên giơ tay nắm góc áo anh trở lại: ” Đừng đi vội”


Tiêu Đình xoay người, lo âu hỏi: ” Làm sao vậy?”


Tuệ Đường không nói chuyện cứ nhìn Tiêu Đình chằm chằm, ánh mắt to mà sáng cứ trân trân nhìn ngắm anh một lúc lâu cũng không dừng lại khiến Tiêu Đình không được tự nhiên, không biết làm sao lại hỏi:
” Chuyện gì vậy?”


Tuệ Đường mở mắt đột nhiên thấy Tiêu Đình ở bên cạnh, trí nhớ mang máng của cô hơi mơ hồ trong một chốc lát không biết đã xảy ra chuyện gì, lại nghe Tiêu Đình hỏi nên lại càng rối loạn không suy nghĩ được nhiều nhưng lúc vô tình quan sát Tiêu Đình cô lại thấy anh trông có vẻ rất mệt mỏi, hốc mắt hơi đỏ, quầng thâm hiện lên rõ ràng, cô lại kéo anh gần sát thêm chút nữa làm Tiêu Đình không hiểu, lại gọi: ” Đường Đường?”


Đã rất lâu rồi rất rất lâu Tuệ Đường không được nghe Tiêu Đình gọi mình như vậy, mọi người gọi cô là Tuệ Đường, bạn bè, bố mẹ thường gọi là Đường, lúc ở Anh họ đều gọi cô bằng tên tiếng Anh- Helen, chỉ có Tiêu Đình luôn gọi cô là Đường Đường, hai chữ lặp lại như vậy khiến Tuệ Đường rất thích nghe nhưng kể từ khi gặp lại, Tuệ Đường chưa từng được Tiêu Đình gọi như thế, anh rất ít gọi tên cô, có gọi cũng chỉ gọi là Tuệ Đường, không giống trước kia nữa.


Không ai biết cô hoài niệm cái tên này biết bao.


Cô cười, cả gương mặt đều mang theo sự vui vẻ, nhưng nhìn thấy Tiêu Đình mệt mỏi như vậy lại đau lòng:
” Anh hôm qua không ngủ à? Mắt như con gấu trúc vậy”


Tiêu Đình nhẹ nhàng ” Ừ” một tiếng lại bổ xung:” Anh không ngủ được”
Thời tiết đang lúc lạnh, Tuệ Đường vừa nghe Tiêu Đình nói vậy liền quyết định sẽ nằm trên chiếc giường êm ái này thêm lát nữa bèn nói:
” Sao như vậy được, mau lên đây đi ngủ” Cô tự động nằm sang một bên vỗ vỗ vào khoảng trống bên cạnh, Tiêu Đình hơi do dự cuối cùng vẫn trèo lên nằm xuống, liền giơ tay ôm Tuệ Đường vào trong ngực.


” Giờ anh buồn ngủ không?”


” Ừ ”


” Vậy ngủ đi, em cũng muốn nằm thêm một lát, trời lạnh lắm”


Tiêu Đình vẫn ôm cô, ngửi thấy mùi thơm dịu từ mái tóc cô, lại nói:
” Anh xin lỗi ”


Tuệ Đường cho rằng Tiêu Đình đang nói đến chuyện một tháng trước, thực ra hiện tại cô nào còn so đo chuyện đó nữa, cũng giơ tay ôm thắt lưng Tiêu Đình, khẽ nói:
” Em hết giận rồi”


Em khiến anh chịu tổn thương nhiều như vậy, thực ra so với điều đó, em đã chẳng còn nhớ đến chuyện không vui đó nữa rồi!


Tuệ Đường nhủ thầm trong lòng, vùi đầu vào lồng ngực rộng rãi ấm áp của Tiêu Đình, cô muốn nói với Tiêu Đình rất nhiều điều cũng muốn nói một câu ” xin lỗi” nhưng đến khi nằm sát bên nhau như vậy lại chẳng nói điều gì cả.


Tiêu Đình lại ” Ừ” nhẹ rồi nói:
“Anh buồn ngủ rồi, đi ngủ tiếp nào.”


Tiêu Đình nhắm mắt, một lúc sau tiếng hít thở đều đều, hiển nhiên đã đi vào giấc ngủ.


Tuệ Đường vừa mới ngủ dậy, đương nhiên không buồn ngủ, nhưng vẫn cứ nằm như vậy, lúc này cô mới đột nhiên nhớ ra cô chưa nói cho Tiêu Đình biết chuyện cô mang thai bé cưng.


Đồng thời Tuệ Đường cũng cảm thấy khó hiểu, hôm qua cô đi tìm Tiêu Đình hình như còn chưa tìm được mà, nhưng tại sao giờ lại ở đây nhỉ?


Tuệ Đường vắt óc suy nghĩ nhưng chẳng nhớ ra được chuyện gì cả, đầu óc cô cô chỉ quẩn quanh những lời nói lúc chiều hôm qua của bà Tiêu.


Là một tháng trước đúng vào ngày cô chạy ra khỏi Hoạ Bích Hiên sau đó tỉnh lại trong bệnh viện, đó cũng chính là ngày Tiêu Đình bị thương nằm viện, nằm viện đúng một tháng!


Nói cách khác anh vừa xuất viện đã đi tìm cô nhưng lúc đó cô tức giận nói không muốn gặp lại anh rồi bỏ đi.


Sau đó Tiêu Đình thực sự không có đi tìm cô nữa, họ thực sự không liên lạc trong hai tuần.


Nhưng Đình làm sao mà bị thương nặng đến vậy ?


Tuệ Đường suy nghĩ nhưng vẫn không tìm ra được đáp án, nghi vấn trong lòng càng dày đặc, cô mím môi hơi ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông đang nhắm chặt mắt, hơi thở vững vàng, có lẽ đã ngủ say rồi.


Tuệ Đường cũng nhắm mắt lại, lại vùi vào lồng ngực rắn chắc kia, thiếp đi, chẳng hiểu sao cô lại thấy hơi buồn ngủ rồi.


_


Hai người đến giữa trưa mới tỉnh lại lần nữa, Tuệ Đường vốn ngủ không sâu, thấy Tiêu Đình có tiếng động nhỏ liền lập tức mở mắt, thấy Tiêu Đình đang trèo xuống giường, cô liền ngồi dậy theo.


Tiêu Đình thấy Tuệ Đường đột nhiên tỉnh dậy tưởng đã đánh thức cô liền xoay người đè vai cô lại, nói:
” Ngủ thêm chút nữa đi, anh gọi đồ ăn đem đến”


” Em không buồn ngủ nữa, ngủ nhiều quá rồi” Tuệ Đường nói, lại cựa quậy muốn xuống giường.


Tiêu Đình thấy vậy liền không ngăn cản nữa thả tay để cô xuống, lấy đôi dép lê để bên chân cô:
” Sàn lạnh lắm, đi dép vào”


Đi dép xong, Tuệ Đường xuống giường nhưng vì nằm trên giường suốt từ chiều qua đến bây giờ vừa bước một hai bước liền không quen, hai chân hơi nhũn ra, cả người không có trọng lực ngã xuống, Tiêu Đình ở đằng sau hoảng hồn vội đưa tay đỡ ,ôm cô lại: ” Cẩn thận!”


Tuệ Đường còn chưa kịp trả lời, cả người đã được bé bổng lên, Tiêu Đình ôm cô lên, vừa đi vừa nói:
” Thật là, để em tự đi em lại ngã, có biết giờ em mà ngã thì bé cưng gặp nguy hiểm không hả?”


Lời nói trách cứ nhưng Tuệ Đường không quan tâm nhiều thế, cô nghe đến nửa câu sau trong phút chốc kinh ngạc nhìn Tiêu Đình, run run nói:
” Anh…anh biết rồi?”


Tiêu Đình nghe vậy lại càng tức nhưng giọng nói cũng không dám quá lớn, :
” Em đã biết vậy mà còn không nói cho anh, còn một mình chạy lung tung ra đường như vậy.”


Tuệ Đường cúi thấp đầu, lại nghe Tiêu Đình nói tiếp:
” Chuyện gì cũng không chịu nói cho anh biết!”


Người tron

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Không cẩn thận, họa lớn rồi!

Em là học trò của anh thì sao

Gửi chút bình yên đến bạn đêm nay

Chủ nhân, xin ngài đừng có chọc tôi

Vợ sốc nặng hiểu vì sao que thử 2 vạch trong nhà mà tháng nào mình cũng có kinh bình thường