Bạn tôi tình tôi – Marc Levy - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Snack's 1967

Bạn tôi tình tôi – Marc Levy (xem 1484)

Bạn tôi tình tôi – Marc Levy

ng hiểu mô tê gì cả, ba người bạn đồng thanh lên tiếng.
– Không phải khoảng cách vật lý hủy hoại một đôi lứa, mà chính là cái khoảng cách con người ta đặt nó vào trong đời mình. Chình vì điều đó mà anh đã mất Valentine, chứ không phải tại anh lừa dối nó. Nó quá yêu anh nên có thể một ngày nào đó sẽ tha thứ cho anh. Nhưng anh xa nó quá. Có lẽ đã đến lúc anh nên quyết định trưởng thành lên một tí, nếu không thì cũng cứ thử làm trước khi con gái anh trở nên chín chắn hơn anh! Bây giờ thì im đi, đến lượt anh chơi đấy!
– Có lẽ tôi sẽ đi khui một chai nữa cho chúng ta, Colette tuyên bố khi rời khỏi bàn.
* * *
Mathias đã nhấn chìm nỗi phiền muộn của mình khi sát cánh cùng bốn nữ quái nhà Dalton (Tứ quái Dalton, tức bốn anh em trai nhà Dalton, là những nhân vật trong Lucky Luke, loạt truyện tranh rất nổi tiếng dành cho thiếu nhi của các tác giả Moris, Goscinny, X.Fauche và J.Léturgie. Tác phẩm đã được dựng thành phim hoạt hình thu hút được hàng triệu trẻ em trên thế giới). Tối đó, khi leo lên cầu thang nhà mình, anh cảm thấy bị chóng mặt thực sự.
* * *
Ngày hôm sau, Antoine đón lũ trẻ từ trường về rồi lại ra đi ngay tức thì. Anh có rất nhiều việc ở hãng vì công trình ở nhà hàng của Yvonne. Và do Mathias đi chạy trong công viên để thay đổi ý tưởng, nên Sophie đến trông bọn trẻ trong khoảng hai giờ. Emily tự nhủ nếu bố nó muốn thay đổi ý tưởng, lẽ ra bố nó nên lựa chọn ra cái ý tốt nhất; đi chạy trong công viên, thật không thông minh lắm trong tình trạng hiện tại của bố. Kể từ hôm bố nó ăn món bí non bỏ lò, vẻ mặt của bố nó trở nên hết sức kinh khủng và chứng chóng mặt càng trở nên tồi tệ hơn. Và từ đó đến nay đã là hai ngày rồi, chắc bố phải ấp ủ chuyện gì đó.
Sau khi bàn bạc với Louis, cả hai quyết định không đưa ra một lời bình luận nào. Với một chút may mắn, có thể Sophie sẽ ở lại ăn tối và khi cô ấy ở lại thì bao giờ cũng là tin vui: Vừa-ăn-vừa-xem và đi ngủ muộn.
* * *
Chính ngay tối hôm đó, Emily thổ lộ trong cuốn nhật ký của mình rằng nó đã nhận thấy rõ ràng là có chuyện gì đó không ổn. Vào lúc cô bé nghe thấy tiếng ngã trong cầu thang, nó đã nói ngay với Louis là phải gọi cấp cứu, và Louis viết thêm bên lề rằng cấp cứu ở đây chính là bố của nó.
* * *
Antoine bồn chồn đi đi lại lại trong hành lang trung tâm y tế. Phòng đợi chật ních người. Ai nấy vừa chờ đến lượt mình vừa lật giở những cuốn tạp chí quăn mép chất đống trên cái bàn thấp. Đang lo lắng, anh không hề có chút hứng thú nào để có thể đọc được trong lúc này.
Cuối cùng, viên bác sĩ ra khỏi phòng khám và đến gặp anh. Ông thầy thuốc yêu cầu anh đi theo ông ta và kéo anh ra xa.
– Không có bất kỳ một sự đụng giập cột sống nào, chỉ có một bọng máu to tướng trên trán thôi, và những bức điện chụp thì rất khả quan. Để đề phòng, chúng tôi đã cho siêu âm. Chúng tôi chưa thấy được gì nhiều lắm, nhưng thông tin tốt nhất mà tôi có thể nói cho ông biết, đó là đứa bé không bị ảnh hưởng gì cả.
Chương 18
Cánh cửa phòng khám hé mở. Sophie mặc một chiếc áo choàng màu xanh và đi dép trong nhà như người ta yêu cầu trong các cuộc khám kiểm tra.
– Ra ngoài đợi em đi, cô nói với Antoine.
Anh quay lại ngồi xuống ghế, đối diện với phòng thường trực. Khi ra gặp anh, khuôn mặt cô đăm đăm.
– Em còn đợi gì để nói cho anh biết điều đó đây hả? Antoine hỏi.
– Nói với anh về chuyện gì?… Đó đâu có phải là một căn bệnh.
– Bố nó, là gã mà anh vẫn thường xuyên viết thư đó à?
Người thu ngân của phòng khám chữa bệnh ra hiệu cho Sophie. Bản kết quả đã được đánh máy xong, cô có thể đến thanh toán.
– Em mệt lắm Antoine ạ, em trả tiền rồi anh đưa em về nhé!
* * *
Chìa khóa xoay trong ổ. Mathias đặt ví vào trong khay-dốc túi ở cửa ra vào. Ngồi trên ghế bành da, Antoine đang đọc sách dưới ánh sáng của ngọn đèn trên bàn tròn.
– Xin lỗi, giờ thì muộn rồi nhưng tớ đã có một công việc điên đầu.
– Ừm…
– Gì cơ?
– Không có gì, cậu thì tối nào chẳng có một công việc điên đầu.
– Ấy chính thế, tớ có một việc điên đầu đấy!
– Nói nhỏ thôi, Sophie đang ngủ trong phòng làm việc.
– Cậu đi chơi tối nay à?
– Cậu nói gì thế?… Cô ấy bị choáng.
– Ôi, khỉ thật, có nghiêm trọng không?
– Cô ấy đã bị nôn và ngất xỉu đi.
– Cô ấy đã ăn món kem xốp sô-cô-la của cậu hả?
– Một phụ nữ bị nôn và bị xỉu đi, cậu muốn phải viết cả lời thuyết mình cho cậu nữa hả?
– Ô, chó má thật! Mathias vừa nói vừa buông mình rơi phịch xuống chiếc ghế bành đối diện.
* * *
Đêm đã khuya rồi mà Antoine và Mathias vẫn ngồi đối mặt nhau bên chiếc bàn trong gian bếp. Mathias vẫn chưa ăn tối, Antoine lấy ra một chai vang đỏ, một giỏ bánh và một đĩa pho-mát.
– Thế kỷ XXI hay thật đấy, Mathias lên tiếng, người ta ly dị nhau vì một việc cỏn con, những người đàn bà thì thụ thai với những chàng lướt sóng qua đường và sau đó họ lại nói với chúng ta rằng họ thấy chúng ta kém tự tin về mình hơn trước đây…
– Đúng thế và lại có những gã đàn ông sống đôi với nhau, dưới cùng một mái nhà… Cậu sẽ xả ra tất cả những thứ ngu ngốc cậu vẫn đang còn tồn kho đấy hả?
– Này, chuyển cho tớ bơ, Mathias yêu cầu trong lúc làm cho mình một miếng bánh mì phết.
Antoine khui một chai rượu.
– Chúng mình phải giúp cô ấy thôi, vừa nói anh vừa rót cho mình một ly.
Mathias đỡ chai rượu trong tay Antoine và cũng tự rót cho mình.
– Cậu tính định làm gì đây? anh hỏi.
– Không có bố… Tớ sẽ nhận đứa trẻ.
– Thế vì sao lại là cậu? Mathias chống đối.
– Vì nghĩa vụ, hơn nữa vì mình là người đầu tiên nói điều ấy ra.
– Ra vậy, đấy đúng là hai lý do thật chính đáng đấy.
Mathias suy nghĩ giây lát và uống một mạch ly rượu của Antoine.
– Dù thế nào đi nữa, về chuyện đó thì không thể là cậu được, cô ấy sẽ chẳng bao giờ muốn một ông bố mù quáng đâu, anh nói với một nụ cười trên môi.
Hai người bạn yên lặng nhìn nhau, và do Antoine không hiểu sự ám chỉ của anh bạn, Mathias tiếp tục nói:
– Đã bao lâu rồi cậu tự viết những lá thư cho chính mình vậy?
Cánh cửa phòng làm việc mở ra, Sophie xuất hiện trong bộ pyjama, hai mắt đỏ ngầu. Cô ngó nhìn hai gã.
– Cuộc nói chuyện của các anh thật ghê tởm, cô nói trong lúc nhìn chằm chằm vào mặt họ.
Cô vơ đống quần áo, vo tròn lại dưới cánh tay mình và bước ra ngoài phố.
– Thấy không, đúng là tớ đã nói rồi còn gì, cậu đã hoàn toàn bị mù rồi đấy!
Mathias nhắc lại.
Antoine vội vã lao theo. Sophie đã đi xa trên vỉa hè, anh chạy nhanh và cuối cùng đã đuổi kịp cô. Cô tiếp tục đi về phía đại lộ.
– Dừng lại đi em! anh vừa nói vừa giữ cô trong vòng tay mình.
Cặp môi họ tiến sát lại gần nhau, tới độ sượt lên nhau, và lần đầu tiên, họ hôn nhau thật. Nụ hôn kéo dài và sau đó, Sophie ngẩng đầu lên nhìn Antoine.
– Em không muốn gặp anh nữa, Antoine ạ, không bao giờ nữa, cả anh ấy cũng thế.
– Đừng nói gì cả, Antoine thì thào.
– Anh chuẩn bị những bữa tối cho cả mười người nhưng không bao giờ anh ngồi vào bàn ăn; anh gặp khó khăn trong chi tiêu hàng tháng và anh lại đi tân trang nhà hàng cho Yvonne; anh dọn ở cùn

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Sau buổi tối lỡ làng hôm ấy, tôi run rẩy khi nghe chồng sắp cưới kết tội và báo hủy hôn…

6 năm - 1 hạnh phúc

Truyện Bao Nhiêu Cũng Không Đủ EduNguyen Full

Mãi mãi là bao xa

“Em xin lỗi, vì em mà chưa thể có con cho anh được”