Bạn tôi tình tôi – Marc Levy - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Bạn tôi tình tôi – Marc Levy (xem 1486)

Bạn tôi tình tôi – Marc Levy

ìm hiểu được rất nhiều thứ về ngành kiến trúc, thì Antoine hẳn rất khó xác định được thế nào là cái nghề nhà báo phóng viên độc lập.
Khi Audrey hỏi anh về kỳ nghỉ của họ ở Scotland, thì Antoine lấy làm hài lòng chỉ cho cô xem những bức ảnh. Anh đứng lên lấy một, hai rồi ba cuốn album trong giá sách, trước khi quay lại và dịch ghế để ngồi gần cô.
Và từ trang này sang trang khác, những giai thoại mà anh kể lại đều được kết luận bằng một cái nhìn về phía anh bạn chí thiết và kèm theo một câu bất di bất dịch: “Mathias nhỉ!”
Và ngay cả khi Mathias phải cố chiến đấu để kìm nén sự bực mình lại, thì anh vẫn thích cứ để mặc họ và không phá rối mối đồng thuận đã được hình thành giữa Antoine và Audrey.
Vào cuối bữa ăn, Emily và Louis trở xuống, trong những bộ pyjama, để đến chào đi ngủ và thật không thể từ chối việc chúng ngồi lại bên bàn. Emily ngồi cạnh Audrey và chẳng bao lâu thì đã thế chỗ của Antoine. Cô bé cố gắng bình luận tất cả những bức ảnh, lần này là được chụp ở kỳ thể dục mùa đông năm ngoái. Hồi đó, Emily và Louis lần lượt giải thích, Bố cháu và Bố cháu vẫn còn chưa sống cùng nhau, nhưng đến kỳ nghỉ là tất cả mọi người lại gặp nhau, trừ nghỉ Noel, thì cứ hai năm một lần, cô bé nói thêm.
Audrey lật cuốn album thứ ba, từ gian bếp, Mathias không rời mắt khỏi cô. Khi con gái anh đặt một bàn tay lên cánh tay Audrey, thì một nụ cười làm rạng rỡ khuôn mặt anh, anh đã chắc chắn về điều ấy.
– Bữa tối của anh thật tuyệt, cô nói với Antoine.
Anh cám ơn cô và ngay lập tức lại chỉ tấm ảnh được dán nghiêng.
– Bức này, được chụp ngay khi chiếc băng ca đưa Mathias trở xuống từ đường băng trượt tuyết. Đây này, dưới chiếc mũ trùm đầu đỏ là tôi đấy, bọn trẻ không có mặt trong ảnh. Thực ra Mathias chẳng bị sao cả, chỉ là một cú ngã mạnh mà thôi.
Và bởi Mathias đang cắn móng tay sốt ruột, anh tranh thủ đập nhẹ lên tay anh bạn.
– Thôi, có lẽ chúng ta sẽ không quay ngược lại đến tận thời nghỉ hè của năm mẫu giáo chứ, Mathias nói, giọng phẫn nộ, và lại tiếp tục cắn móng tay.
Lần này thì Antoine kéo tay áo anh.
– Kem xốp ba lớp sô-cô-la pha vỏ cam đây, Antoine nhỏ nhẹ thông báo. Bình thường người ta vẫn phải xin tôi công thức để làm, nhưng nay thì tôi chẳng hiểu có chuyện gì xảy ra, nó cứ xẹp cả xuống, anh nói thêm trong lúc đảo cái muôi trong liễn.
Anh có vẻ buồn bực khi nhìn món mình chế biến đến nỗi Audrey liền can thiệp.
– Các anh có đá lạnh nghiền không? Cô hỏi.
Mathias lại đứng dậy và lấy một bát đầy đá.
– Đây là tất cả những gì bọn anh có.
Audrey bọc những viên đá nhỏ trong một chiếc khăn mặt và đập rất mạnh lên mặt bàn nấu ăn. Khi cô giở khăn ra, bên trong, có một thứ tuyết dày mà ngay lập tức cô pha lẫn vào liễn kem xốp. Bằng mấy nhát dao phết quay tròn, món tráng miệng đã lấy lại được sự rắn chắc của nó.
– Xong rồi, cô vừa nói bưng cho bọn trẻ, trước cái nhìn sững sờ của Antoine.
– Ăn tráng miệng rồi đi ngủ! Mathias nói với Emily.
– Cậu đã hứa với chúng một bộ phim kia mà! Antoine liền xen vào.
Emily và Louis đã kịp lẩn về phía tràng kỷ trong phòng khách, Audrey tiếp tục phục vụ món kem xốp sô-cô-la.
– Đừng tiếp cho hắn nhiều quá, Antoine nói, buổi tối hắn tiêu hóa không được tốt lắm.
Antoine lờ đi không hề để ý đến Mathias, người đang lo lẳng cho anh một cái nhìn đầy hắc ám. Anh lùi ghế của mình lại để cho Audrey bước qua.
– Hãy để tôi giúp anh nào, cô nài, khi Antoine muốn đỡ những chiếc đĩa trên tay cô.
– Vậy ra cô đã luôn luôn là nhà báo từ xưa rồi hả? Antoine tiếp tục, giọng nhã nhặn, trong lúc mở vòi nước bồn rửa.
– Từ lúc lên năm tuổi, Audrey cười trả lời.
Mathias đứng dậy, cầm chiếc khăn lau trên tay Audrey và gợi ý cô đi ra phòng khách. Cô đến ngồi cùng lũ trẻ trên tràng kỷ. Ngay lúc cô vừa đi ra, Mathias cúi xuống bên Antoine.
– Thế còn cậu, đồ đần, cậu đã là kiến trúc sư từ xưa rồi à?
Tiếp tục tảng lờ anh bạn, Antoine quay lại để quan sát Audrey. Emily và Louis ngồi tựa sát vào cô, sự nghiêng đầu của chúng báo hiệu giấc ngủ đã tới. Antoine và Mathias ngay lập tức bỏ mặc bát đũa và khăn lau để đến đưa chúng đi ngủ.
Audrey nhìn họ trèo lên gác, mỗi người bế trong tay thiên thần nhỏ đang buồn ngủ của họ. Khi họ lên tới hành lang gác, chẳng có người lớn nào nhìn thấy cái nháy mắt đồng lõa vừa diễn ra giữa Emily và Louis. Vài phút sau, khi hai ông bố đi xuống thì Audrey đã khoác áo bạt và đứng đợi họ ở chính giữa phòng khách.
– Tôi phải về thôi, muộn rồi, cô nói, rất cám ơn về buổi tối nay.
Mathias với chiếc áo đi mưa treo trên mắc và bảo Antoine rằng mình sẽ đi tiễn cô.
– Tôi sẽ rất vui nếu một hôm nào đó anh cho tôi xin công thức làm món kem xốp này, Audrey vừa nói vừa hôn lên má Antoine.
Cô bám tay Mathias khi bước xuống các bậc thềm cửa và Antoine khép cửa nhà lại.
– Mình sẽ tìm thấy một chiếc taxi trên đại lộ Old Brompton, Mathias nói. Thế cũng được chứ hả?


Audrey im lặng, lắng nghe tiếng bước chân họ vang lên trên đường phố vắng ngắt.
– Emily quý em đấy.
Audrey gật nhẹ đầu tỏ ý đồng tình.
– Điều anh muốn nói, Mathias tiếp tục, đó là nếu em và anh…
– Em hiểu điều anh muốn nói rồi, Audrey ngắt ngang lời anh.
Cô dừng lại để đứng trực diện với anh.
– Chiều nay, em vừa nhận được cú điện thoại từ ban biên tập. Em đã được nhận vào biên chế chính thức.
– Và đó là một tin vui à? Mathias hỏi.
– Rất vui! Cuối cùng thì em sẽ có được một chương trình hàng tuần cho riêng mình… ở Paris, cô nói thêm và cúi mặt xuống.
Mathias nhìn cô, mủi lòng.
– Và anh hình dung là em đã đấu tranh cho chuyện đó từ lâu lắm rồi chứ?
– Từ lúc lên năm tuổi…, Audrey trả lời với nụ cười yếu ớt.
– Cuộc sống thật phức tạp, đúng không nhỉ? Mathias tiếp tục.
– Chính vì phải lựa chọn nên mới phức tạp, Audrey trả lời. Anh sẽ quay lại sống ở Pháp chứ?
– Em nói nghiêm túc đấy ư?
– Mới năm phút trước, trên vỉa hè đằng kia, anh đã sắp nói rằng anh yêu em, thế anh có nghiêm túc không?
– Dĩ nhiên là anh nghiêm túc rồi, nhưng còn Emily…
– Em cũng chỉ cầu xin được yêu cô bé thôi, Emily ấy… nhưng ở Paris cơ.
Audrey đưa tay lên, một chiếc taxi đỗ lại bên cạnh đường.
– Vả lại, còn hiệu sách nữa…, Mathias thì thào.
Cô đặt tay mình lên má anh và đi giật lùi về phía lòng đường.
– Thật là tuyệt những gì các anh đã cùng nhau gây dựng nên; anh thật may mắn, anh đã tìm được sự cân bằng cho mình.
Cô trèo vào xe và đóng ngay cửa lại. Cúi xuống bên cửa kính, co nhìn Mathias, anh có vẻ lạc lõng biết bao nơi vỉa hè kia.
– Đừng gọi điện thoại nhé, như vậy đã khá là khó khăn rồi, cô nói với một giọng buồn bã; em có giọng nói của anh lưu trên máy nhắn tự động của em, em sẽ còn nghe lại nó vài ngày nữa rồi sau đó, thế đấy, em sẽ xóa nó đi.
Mathias tiến về phía cô, cầm tay cô và hôn lên đó.
– Vậy là anh không có quyền được nhìn thấy em nữa à?
– Có chứ, Audrey trả lời… anh sẽ thấy em trên đài truyền hình.
Cô ra hiệu cho người tài xế và Mathias nhìn chiếc taxi mất hút trong bóng đêm.
Anh quay ngược lại trên đường phố vắng t

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Hớn hở khoe có bầu, bạn trai trầm ngâm tiết lộ một sự thật khiến tôi chết điếng

Thấy cậu chủ liệt giường đã lâu, ô sin xin bà chủ cho cưới vì mình quá lứa lỡ thì nào ngờ đêm ấy khi lật tấm chăn mỏng lên thì…

Tá hỏa khi biết chồng lên giường với ‘osin’ đáng tuổi mẹ mình

Chuyện tình lãng mạn của bà già 93 lái phi công 95

Chị Quản Lý Dễ Thương