Bá tước - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
80s toys - Atari. I still have

Bá tước (xem 5907)

Bá tước

hẽ cười, chìa tay ra để cho Tô Lị vịn vào đứng lên.


Tô Lị đưa tay mình để vào tay Shere. Shere hơi dùng lực đã kéo cả người Tô Lị đứng dậy. Tô Lị cũng theo lực kéo của hắn mà ngã vào lòng Shere.


“Ta cũng không thích ngã vào lòng một cô gái đâu.”


“Nếu lần sau ngài có thể đi lại như người bình thường thì tôi đảm bảo chuyện này sẽ không xảy ra nữa.” Tô Lị trừng mắt nhìn Shere, sau đó vội vàng đẩy hắn ra.


Cô kéo tay Mary vẫn đang thất thần ra trước mặt Shere, rồi giới thiệu: “Đây là Mary, là người mà lần trước tôi đã nói với ngài.”


Shere đưa tay để lên trước ngực, xoay người mỉm cười, bày ra bộ dáng vô cùng thân sĩ nói: “Xin hoan nghênh tiểu thư xinh đẹp.”


“Chào… xin chào ngài!” Mary kinh ngạc gật đầu, lắp bắp nói.


“Trước tiên tiểu thư cứ nghỉ ngơi ở đây, chúng ta sẽ không quấy rầy nữa.”Shere nói xong liền cầm lấy tay Tô Lị xoay người đi.


Mary nhìn theo bóng lưng của hai người, đột nhiên trong lòng lại có chút thất vọng. Cô thật sự hy vọng ngài bá tước đại nhân này cứ tiếp tục quấy rầy mình.


Mary xoay người ngã vào chiếc giường công chúa mềm mại rộng lớn, tiếp tục duy trì trạng thái háo sắc của mình.


Hóa ra ngày nào Tô Lị được ở chung với vị bá tước đại nhân cao quý tao nhã đó. Thật sự là một người đàn ông đẹp trai làm cho người ta giận sôi lên, vừa trẻ tuổi lại vừa anh tuấn.


Vị bá tước đó tên là gì nhỉ? Đúng rồi, là Shere! Khoan đã, hình như cái tên này quen quen. Đột nhiên Mary giật mình, ngồi thẳng dậy từ trên giường.


Không lẽ người mà Tô Lị nhắc đến chính là Bá tước Shere Ander Clark Troy Trask? Vị bá tước tước đại nhân được người dân Luân Đôn đồn đại như thần thánh?


Trong truyền thuyết, Bá tước Troy Trask đại nhân là một người đàn ông có vẻ đẹp như một vị thần, tuy rất ít người có thể nhìn thấy ngài, nhưng tướng mạo của ngài ở tầng lớp quý tộc chính là một giai thoại bất diệt. Ngài là một nam sĩ, thế nhưng chỉ có từ “mỹ” mới có thể hình dung được, cũng bởi vì vẻ đẹp của ngài còn đẹp hơn cả những tiểu thư quý tộc.


Mary lấy tay ôm lấy hai má. Cô vậy mà có thể gặp được vị bá tước Troy Trask đại nhân trong truyền thuyết. Hơn nữa tướng mạo của ngài còn đẹp hơn rất nhiều so với lời đồn. Chỉ cần khuôn mặt kia của ngài cũng đủ làm cho mọi người cảm thấy mặc cảm.


Mary lấy chăn quấn cả người lại. Sự xúc động trong lòng trào dâng làm cô nhịn không được nên hét ầm lên.


Ở ngoài cửa, Shere nhìn thẳng vào Tô Li, thấp giọng nói: “Hi vọng sự tốt bụng của em sẽ không hại đến em.”


Tô Lị đương nhiên biết ý tứ trong lời nói Shere là gì. Nhưng cô vốn là một người bướng bỉnh, lại tin tưởng người tốt nhất định sẽ được báo đáp.


Tô Lị bỏ cánh tay của Shere ra, quật cường nói: “Tuyệt đối không!”


“… Tốt!”


***


Buổi sáng ngày 9/11, trên bàn ăn vẫn có ba người đang dùng bữa, nhưng vị trí của Alar thì trống trơn mà lại có thêm một người nữa là Mary.


“Alar đâu rồi? Cậu nhóc không xuống ăn cơm sao?”


“Nó đang giận lẫy thôi.” Shere trả lời ngắn gọn.


Ở đây được một thời gian, bây giờ Tô Lị cũng có thể tưởng tượng ra biểu tức giận của Alar: “Trừ khi hai nhân loại kia đi khỏi đây, còn không thì ta tuyệt đối sẽ không bao giờ xuống ăn cơm.”


“Cậu nhóc kia tên là Alar sao?” Mary ngồi bên cạnh Tô Lị, thấp giọng hỏi cô. Mary cũng có thể cảm giác được cậu nhóc kia không hề thích mình.


“Alar là em trai của Shere. Tuy nó có vẻ bề ngoài đáng yêu nhưng lại là một cậu nhóc hư đốn!” Tô Lị vừa cúi đầu ăn cơm vừa nói xấu Alar.


“Beucke, ngươi bưng bữa sáng lên phòng cho nó đi.” Shere buông dao nĩa trong tay xuống, dùng khăn tay lau miệng rồi nói với Beucke.


Beucke cung kính gật đầu: “Vâng, thưa thiếu gia.”


Khi Beucke mang ly máu nhân tạo lên lầu thì Alar vẫn còn tức giận ở trong phòng. Beucke chỉ đành gõ cửa rồi đi vào.


“Thiếu gia Alar.”


“Ngươi vào đây làm gì?”


“Đây là đồ ăn sáng thiếu gia Shere nói tôi mang lên cho ngài.” Beucke để ly máu nhân tạo lên bàn, nói với Alar.


“Ta không thích nhân loại tên Tô Lị kia. Từ khi cô ta đến đây, anh Shere liền không thèm quan tâm tới ta nữa.” Alar đưa tay quyệt cái miệng nhỏ nhắn một cái. Vốn dĩ ánh mắt của anh chỉ có một mình mình, nhưng hiện tại ánh mắt ấy lại chuyển lên người của nhân loại đáng ghét kia. Vì thế hắn thật sự không thích Tô Lị.


“Tôi lại thấy đây là một chuyện rất tốt.”


“Beucke!!!” Alar không thể hiểu hàm ý trong lời nói của Beucke, nên vô cùng tức giận quát to.


Thời gian Beucke ở bên cạnh Shere lâu hơn Alar rất nhiều, đương nhiên là ông có thể hiểu được sự thay đổi này của Shere. Tuy vậy nhưng Beucke cũng không muốn giải thích quá rõ cho Alar hiểu, ông chỉ khẽ khom lưng rồi xoay người đi ra ngoài.



“A đúng rồi. Tô Lị, tý nữa chúng ta sẽ đi lên thị trấn để mua một vài đồ dùng chuẩn bị cho bữa tiệc nhé?”


Shere nhíu mày hỏi: “Tiệc?”


“Không phải Tô Lị muốn tổ chức sinh nhật sao? Nếu như vậy thì đương nhiên phải đi chuẩn bị một vài đồ để mở tiệc chứ.”


Shere quay đầu nhìn về phía Tô Lị: “Tại sao tôi không nghe em nói đến chuyện tổ chức sinh nhật?”


“Bởi vì ngài không có hỏi tôi!” Ngay cả bản thân cô cũng không biết sinh nhật của mình là ngày tháng năm nào, sao có thể nói với hắn được!


Tô Lị trừng mắt nhìn Shere, hy vọng hắn có thể nhìn thấy ý từ đằng sau ánh mắt của mình. Dù sao chuyện tổ chức sinh nhật này cũng là một cái cớ mà cô lừa Mary đến đây.


Shere không thèm nhìn ánh mắt của cô mà chỉ liếc mắt một cái, tao nhã thưởng thức tiếp ly trà.


Mary dẫn Tô Lị đến một cửa hàng, mua sắm đầy đủ những thứ cần thiết để tổ chức một bữa tiệc. Tô Lị nghĩ… dù sao Mary cũng sống ở thế giới này, những chuyện này cô ấy sẽ hiểu biết hơn mình rất nhiều, vì thế Tô Lị hoàn toàn yên tâm giao hết việc này cho cô ấy phụ trách, chắc chắn là không có vấn đề gì. Nhưng là chút tiền ít ỏi cô để dành được cứ thế mà bay ra ngoài hết mất rồi.


Khoảng 10 giời tối, Tô Lị tìm khắp 26 căn phòng của tòa lâu đài vẫn không thấy bóng dáng của Mary đâu cả. Cũng may là cô còn chút tỉnh táo đi tìm hai chị em sinh đôi Ess và Ian.


Ess nói: “Về nhà.”


Tiếp theo là Ian: “Bùa hộ mệnh.”


Tuy rằng hai người này luôn tiết kiệm lời nói, nhưng cũng may cả hai đều nói ra những điều trọng tâm. Tô Lị rất nhanh đã hiểu được ý tứ của hai người.


Có vẻ như Mary đã để quên chiếc vòng cổ mà cô xem như bùa hộ mệnh ở phòng trọ, cho nên mới chạy về để lấy đây mà!


Đáng chết! Tô Lị mắng thầm trong lòng, tại sao Mary lại về nhà ngay lúc này cơ chứ!


Nếu bây giờ cô chạy đến nhà trọ thì phải mất một tiếng đồng hồ. Nhưng giờ này cũng không còn xe ngựa. Nếu như có Shere ở đây thì hắn có thể đến nhà Mary chỉ trong một cái chớp mắt, nhưng lúc này cô lại không hề nhìn thấy bóng dáng của Shere.


Sau khi oán giận trong lòng, Tô Lị không còn cách nào khác, bắt buộc phải xông vào một căn phòng, kéo Ryan Lane đang chìm trong giấc ngủ dậy.


“Ryan Lane, mau dậy

Từ khóa: Bá tước,
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Nàng dâu chỉ được ‘cái vỏ’

Chiếc áo lót dưới gầm giường và lời thừa nhận của vợ sau 7 năm chung sống

Xem tử vi ngày 02/04/2017 Chủ Nhật của 12 cung hoàng đạo

Truyện Bao Lâu...Em Sẽ Quên? Full

Truyện Buổi Chiều Windows Full