Tô Lị có vẻ rất vui mừng. Sau khi chào từ biệt Mary liền vội vàng xoay người đi, nhưng lại không cẩn thận đụng phải cái bàn ngay đằng sau…
Một chiếc vòng cổ bằng bạc rớt xuống đất. Tô Lị đang muốn cúi người nhặt lên, thì đột nhiên Mary đã từ phía sau giành trước một bước, nhặt chiếc vòng cổ lên.
Tô Lị ngẩng đầu nhìn Mary, phát hiện dường như cô hơi kích động.
Tô Lị vội vàng nói: “Thật xin lỗi!”
Mary lắc đầu: “Đây là di vật mà mẹ của tôi đã để lại, nó cũng là bùa hộ mệnh của tôi, lúc nào tôi cũng phải mang nó theo bên người. Vì thế nên lúc nãy tôi mới khẩn trương như vậy.” Mary nói xong liền cất chiếc vòng vào trong túi.
Tô Lị gật đầu với Mary rồi rời đi. Khi cô đi qua con ngõ nhỏ, gió lạnh thấu xương âm thầm tiến vào bên trong lớp áo dầy, làm cho cô không khỏi rùng mình một cái. Thời tiết ở Anh quốc dường như ngày càng trở lạnh rồi!
Cô đưa tay kéo sát hai vạt áo lại, khuôn mặt lạnh buốt lại lộ ra một nụ cười. Lịch sử… có lẽ sẽ được thay đổi rồi!
Chương 30
Buổi sáng ngày 8/11, Mary Jeanette Kelly đã giữ đúng hẹn với Tô Lị đến tòa lâu đài của Shere. Nhưng không biết vì điều gì mà Mary vẫn cứ đứng ngoài cửa, chậm chạp mãi mà không chịu đi vào.
Tô Lị đang đứng ở gần cửa sổ lầu hai cũng đúng lúc nhìn thấy Mary ngoài cửa.
Cô buông rèm cửa rồi đi xuống dưới lầu. Cánh cửa bỗng nhiên mở toang làm cho Mary giật bắn cả mình.
“Cô đã đến rồi sao? Mau vào trong đi.” Tô Lị kéo lấy tay Mary, dẫn cô đi vào trong lâu đài.
Tô Lị nhanh chóng dẫn Mary đến căn phòng mà mình đã chuẩn bị trước cho cô ấy. Trước khi Mary đến đây, Tô Lị cũng đã bàn bạc trước Shere. Shere cũng không có ý kiến gì nhiều về việc này nên cô đã tự ý sắp xếp cho Mary vào ở một căn phòng ngay kế bên phòng cô. Nếu như có chuyện gì không may xảy ra với Mary thì cô sẽ phát hiện ngay lập tức.
“Cô là ai?” Alar đứng trên cầu thang nhìn Tô Lị đang dẫn theo một nhân loại đi lên lầu, ngạc nhiên hỏi.
“Là một người bạn của tôi, cô ấy sẽ ở đây vài ngày. Shere đã đồng ý rồi.”
“Ngươi đã xem nơi này thành nhà của mình rồi sao? Như vậy cũng tốt. Nếu như cô ta xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thì đừng trách ta không nhắc nhở ngươi trước.” Alar lộ ra biểu cảm vô cùng giảo hoạt.
Đương nhiên Tô Lị biết rõ ý tứ trong lời nói của Alar là gì. Cô cũng đã rất lo lắng khi quyết định để Mary ở đây. Nhưng chỉ cần Mary luôn ở bên cạnh cô qua ngày 10/11 thì cô ấy sẽ được an toàn.
“Nếu như cậu có thể mắt nhắm mắt mở về chuyện này, thì ta có thể đảm bảo an toàn cho cô ấy.”
Mary đứng một bên nghe cuộc nói chuyện của hai người lại cảm thấy có chút kỳ lại: “Hai người nói như vậy là có ý gì? Tôi có thể gặp phải nguy hiểm gì sao?”
“Không có chuyện gì đâu Mary. Cậu nhóc này chỉ đang hù dọa cô mà thôi.”
“Hừ! Ta nói cho các ngươi biết, ta mới không thèm đi hù dọa các ngươi.” Alar liếc nhìn hai người một cái, trong nháy mắt đã biến mất.
Điều này cũng làm cho Mary kinh sợ không thôi. Mới vừa rồi cậu nhóc kia còn ở trên lầu, tại sao mới chớp mắt một cái đã không thấy bóng dáng đâu? Tô Lị cũng thầm mắng tên nhóc Alar kia một trận, vội vàng giải thích với Mary: “Alar rất thích bày ra những trò đùa dai như vậy. Chuyện vừa nãy cũng chính là một trong những trò đùa của cậu nhóc mà thôi.”
Mary bán tín bán nghi, nhưng vẫn đi theo Tô Lị lên trên lầu. Khi cánh cửa phòng được mở ra, Mary bị cảnh tượng bên trong phòng làm cho ngạc nhiên há hốc mồm.
Bên trong phòng, khắp nơi đều được che bởi rèm bằng ren, màu sắc chủ đạo là hồng nạt. Căn phòng này còn lớn hơn căn nhà trọ của Mary gấp mấy lần. Đây chính là căn phòng câu chúa mà Mary vẫn thường tưởng tượng ra!
Tuy lúc đầu cô bị tòa lâu đài này làm cho kinh sợ, nhưng không nghĩ tới Tô Lị sẽ để cô sống trong một nơi hoa lệ như vậy! Vốn là một tòa lâu đài vô cùng to lớn, nhưng bài trí bên trong càng làm cho người khác khiếp sợ. Đến khi tận mắt bản thân mình chứng kiến vẫn không thể nào kiềm chế nội tâm kích động.
Thấy Mary rất thích căn phòng này, Tô Lị cũng thầm cao hứng. Cô nghe nói người Anh ở thời đại này rất thích những đồ bằng ren, hơn nữa lúc trước phu nhân Mia Bergen cũng trang trí căn phòng cũ của cô như vậy. Xem ra lựa chọn lần này của cô rất đúng.
Mary cảm thán nói: “Tô Lị, cô được ở một nơi xinh đẹp như vậy chắc hẳn là rất hạnh phúc đúng không?”
“Không phải, tôi cũng mới được ở đây có một tháng thôi.”
“Ở đây không phải nhà của cô sao?”
Tô Lị dùng ngón tay cuốn sợi tóc dài bên vai lại: “Tôi chỉ là một người dân bình thường. Vì có duyên nên được sống tạm ở đây một thời gian thôi.”
“Vậy tòa lâu đài này là của ai? Hoàng tộc? Quý tộc? Không phải, chắc chắn hoàng tộc không thể ở một nơi hẻo lánh như vậy…” Mary kinh ngạc, lầm bầm trong miệng nói.
“Là Bá tước đại nhân.” Một câu nói của To Lị đã đánh gãy hoàn toàn lời nói của Mary.
Mary kinh ngạc nhìn Tô Lị: “Tô Lị! Cô quả nhiên không đơn giản chút nào nha. Cô là một người dân bình thường, vậy mà lại có thể ở trong tòa lâu đài của một vị bá tước tước đại nhân tôn quý!” Hai mắt Mary như có hai vì sao lấp lánh, kèm theo đó là vẻ sùng bái nhìn Tô Lị: “Vị bá tước đại nhân kia tên gì thế? Quan hệ của hai người là như thế nào?”
“Ngài ấy tên là Shere. Còn quan hệ của ta với ngài ấy hình như là chủ nhà với khách trọ!”
Chẳng qua cô chỉ ở tạm nơi này mà thôi. Tuy mục đích của cô và Shere giống nhau, nhưng không đến mức độ số mệnh của hai người sẽ gắn kết với nhau.
“Chủ nhà?”
Bỗng nhiên giọng nói âm trầm của Shere từ phía sau truyền đến, làm cho Tô Lị cảm giác được sau gáy tỏa ra một trận lạnh lẽo. Khi cô xoay người thì đã bị Shere dọa, thanh âm hoảng sợ chói tai phát ra, cả người bị ngã ngồi xuống đất.
Tô Lị hoảng sợ ngẩng đầu nhìn Shere không biết xuất hiện từ đâu ra, người này xuất hiện sau lưng cô từ khi nào vậy? Một tiếng động cũng không có, cũng hoàn toàn không cảm giác được hơi thở. Nếu như cứ tiếp tục ở lại đây cùng người này, nói không chừng trái tim kiên khỏe mạnh của mình bị dọa làm bệnh tim phát tác thì nguy to!
“Chào Shere! Bệnh tim của tôi tái phát mất…” Tô Lị ôm ngực rên rỉ.
Nghe Tô Lị gọi cái tên Shere đó, Mary cũng vội vàng ngẩng đầu lên nhìn người nam nhân trước mặt. Cô ta vô cùng kinh ngạc, người này xuất hiện ở đây từ khi nào vậy?
Thì ra người trước mắt chính là chủ nhân của tòa lâu đài này! Tuy tòa lâu đài nãy vô cùng hoa lệ, nhưng nhất định rất lâu đời rồi. Cô còn tưởng rằng vị bá tước đại nhân này nhất định sẽ là một lão già với bộ râu ria xồm xoàm, nhưng không nghĩ tới là một vị nam nhân trẻ tuổi đẹp trai đến vậy!
Cô đã từng gặp qua không ít nam nhân, nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy một nam nhân có vẻ đẹp giống như thiên thần như vậy. Mary cứ thể ngẩn ngơ ngắm nhìn Shere không chớp mắt.
“Em không yếu ớt như vậy!” Shere k