Feiya thấy thế liền chống ô ren xuống đất để lấy đà nhảy lên nóc nhà, nhìn Shere phía dưới nói: “Hôm nay ta đến đây chỉ để xem kịch, vốn không muốn đánh nhau với ngươi. Ta đi trước.”
Nói xong, Feiya xoay người biến mất trong màn đêm. Lúc này phu nhân Mia Bergen cũng đã bị An đánh bại. Thập Tự Kiếm thẳng dài sáng bóng dưới ánh trăng cắm thẳng vào trái tim của phu nhân Mia Bergen.
Tô Lị hoảng sợ, mắt mở to nhìn diễn biến trước mặt. Khi thấy phu nhân Mia Bergen đang hấp hối, Tô Lị cảm thấy như có một bàn tay nắm chặt lấy trái tim của mình, lẩm bẩm nói: “Không được!”
Tô Lị không thèm để ý Ryan Lane đang kéo cánh tay của mình, hoang mang vùng ra, chạy đến chỗ phu nhân Mia Bergen đang cố gắng vươn tay về phía mình. Tô Lị vội vàng nắm lấy bàn tay dính đầy máu của bà, không nhịn được đau đớn trong lòng, nước mắt trào ra: “Phu nhân… đừng chết…”
Đây là người đã chăm sóc cho cô như con gái ruột của mình, để cho cô biết được thế nào là ấm áp, thế nào là tình thương, làm sao cô có thể trơ mắt nhìn bà chết như thế được.
“Lily, con gái của ta…” Sau khi phu nhân Mia Bergen cố lấy hết hơi sức cuối cùng để nói những lời này, thì thi thể của bà cũng hóa thành cát bụi.
Tô Lị còn chưa kịp đưa tay bắt lấy, thì cát bụi trong tay cô đã tan biến theo những cơn gió lạnh lẽo.
Đúng lúc đó, không biết từ lúc nào mà An đã đến gần và nắm lấy tay Tô Lị, thấp giọng nói vào tai cô: “Thừa dịp chúng ta mau đi thôi!”
Nhưng Tô Lị đang chìm đắm trong sự đau thương nên không hề để ý hắn nói cái gì. An đột nhiên siết chặt cánh tay của Tô Lị: “Không phải cô cũng là Huyết Săn sao? Nếu đã như vậy, tại sao cô phải đứng về phía ma cà rồng tàn ác chuyên hút máu làm hại con người?”
Sau khi Tô Lị lấy lại sự bình tĩnh, đôi mắt thấm đầy nước mắt nhìn An: “Tôi không phải Huyết Săn. Nếu như anh vì vòng tay này mà đến tìm tôi, thì tôi nói cho anh biết, vòng tay Sắc Vi chữ thập này là do vị phu nhân lúc nãy đưa cho tôi!”
An trầm mặc một lúc, sau đó nói: “Bà ấy đã bị biến thành ma cà rồng, ta có nhiệm vụ phải tiêu diệt bà ta. Cho dù như thế nào thì hiện tại cô phải đi theo ta. Shere không phải là người chúng ta có thể động vào.”
An kéo tay Tô Lị để chạy đi, nhưng khi hắn đứng lên thì cả người không thể nào động đậy được.
Thân thể An không chịu nghe theo bản thân hắn mà bị khống chế xoay người lại. Hóa ra là Shere đang khống chế hành động của hắn.
“Ngươi…”
“Ta có thể cho ngươi đi, nhưng rất tiếc là ngươi phải để Lily ở lại.”
“Ngươi đừng hòng! A!!!”
Vừa dứt lời, Tô Lị còn có thể nghe được tiếng xương cốt vỡ vụn, vì vậy nên cô vội vàng kéo tay An ra: “Được rồi được rồi… Shere, ngài biết là tôi sẽ không đi theo An mà!”
Shere buông tay, An không bị hắn không chế nữa nên cả người ngã xuống ngồi chồm hổm dưới mặt đất, ngước mắt lên nhìn cô: “Vì sao?”
“Tôi và Shere đã có giao ước với nhau. Shere sẽ không làm tôi bị thương. Anh đi nhanh đi.”
“Đáng chết!!!” An nắm chặt tay đấm một cái thật xuống nền đất, mắng một tiếng xong liền nhảy lên nóc nhà và đi mất.
Tô Lị nhìn thấy An đã rời khỏi, rồi đi vào nhà của Mary. Shere lại bất ngờ giữ chặt lấy tay của cô: “Em không cần vào đó.”
“Tôi không muốn cô ấy chết một cách khó coi như thế.”
Cô đã cho rằng cô có thể thay đổi được lịch sử, nhưng rốt cuộc lại trở thành công dã tràng.
Trong căn phòng chật chội tràn ngập mùi máu tươi, thi thể Mary đã lạnh băng nằm ở dưới sàn. Phần trên thi thể của Mary không có một mảnh vải để che thân, từ ngực đến bụng dưới đều bị rạch ra, phần lớn nội tạng đã bị cắt bỏ, ruột cũng bị mọi hết ra ngoài. Hình ảnh vô cùng khủng bố đó làm cho Tô Lị vốn đã xem rất nhiều phim kinh dị cũng không chịu nổi mà lại ói liên tục.
Vốn dĩ cô định giúp Mary thu dọn lại thi thể, thế nhưng ngay lúc đó lại nghe thấy tiếng người chạy đến, vì vậy nên cô đành từ bỏ và vội vàng đi khỏi hiện trường.
Chương 32
Sau khi Tô Lị trở về từ nhà trọ của Mary, cô liền nhốt bản thân mình trong phòng, hai ngày liên tục không ăn không uống gì cả. Cô cứ nằm trên giường như vậy, ngay cả nhúc nhích cũng không.
Tiếng đập cửa bỗng vang lên, lúc này Tô Lị mới vươn tay lấy chăn đắp kín cả người lại, nói vọng ra: “Ian, thật xin lỗi. Hiện tại tôi không muốn đi ra ngoài, cô cứ để cho tôi yên tĩnh một chút đã.”
Cánh cửa vốn đã bị cô khóa lại mở tung ra, tiếng bước chân trầm thấp chậm rãi đến gần bên giường của Tô Lị. Tô Lị bực bội nói: “Tôi nói tôi không muốn đi ra ngoài, tôi cần được được yên tĩnh. Ian, đừng làm phiền tôi nữa.”
“Em muốn yên tĩnh tới khi nào?”
Giọng nói của Shere đột nhiên vang lên. Tô Lị vội vàng hất chăn ra, kinh ngạc nhìn Shere đang đứng bên giường. Cô đã khóa cửa lại, vậy mà người này còn cố ý tự tiện xông vào phòng cô? Tô Lị nhíu mày nói: “Shere, xin ngài đừng làm phiền tôi nữa.”
Shere híp hai mắt lại, không hề báo trước ôm lấy cả người Tô Lị đã sắp mọc nấm trên người vác lên vai, nhẹ nhàng đi ra bên ngoài.
“Shere, mau cho tôi xuống!”
Tô Lị kéo quần áo của Shere, cố gắng giãy dụa để thoát khỏi vòng tay của hắn. Cô thật không ngờ khi Shere lại nghe theo lời cô dừng bước chân lại, xoay người vác Tô Lị trở về phòng, nhưng hắn ném cô xuống giường. Tô Lị chưa kịp phản ứng thì Shere đã cúi cả người xuống, hai tay chống ở hai bên, nhìn thẳng vào mắt cô.
“Shere, ngài…” Tô Lị bị Shere nhìn chằm chằm, nên hơi ngượng ngùng lấy tay đẩy hắn ra xa.
“Nghe đây Lily, em không phải thánh nhân, cho nên em đừng vọng tưởng mình có thể thay đổi được lịch sử.”
Tô Lị ngẩn người, xoay đầu sang một bên. Cô rất muốn thay đổi lịch sử, nhưng cô đã chuẩn bị tâm lý thật tốt khi mình không thể thay đổi nó. Dù sao khi ở tương lai cô cũng đã được tìm hiểu về sự kiện tên sát nhân “Jack the Ripper”, cho dù là thử vận may thì cô cũng hy vọng có thể thay đổi được nó.
“Em có muốn biết không?” Đột nhiên Shere hỏi: “Về câu chuyện của phu nhân Carat Luân Tư.
“Muốn muốn!!!”
“Em còn giữ đồ vật đã từng thuộc sở hữu của bà ấy không?”
Tô Lị nhìn trái nhìn phải, cuối cùng cô giơ cánh tay lên: “Đây là vòng tay mà phu nhân đã đưa cho tôi.”
“Tốt, ta sẽ cho em thấy câu chuyện của phu nhân Carat Luân Tư.”
Shere lấy tay bao lấy vòng tay Sắc vi chữ thập trên tay Tô Lị. Cô nhắm mắt lại, cảm giác được thời không một lần nữa đảo lưu, đưa cô trở về thời điểm khi phu nhân còn sống.
Vốn dĩ Hầu Tước Carat Luân Tư và phu nhân Mia Bergen là một đôi vợ chồng luôn được người khác hâm mộ. Bọn họ vừa có xuất thân quý tộc, có thân phận hiển hách, vừa có một gia đình hạnh phúc với một cô con gái sáu tuổi vô cùng đáng yêu. Điều đó làm cho rất nhiều người hâm mộ.
Nhưng một gia đình vô cùng đầm ấm, trong chớp mặt lại tan thành mây khói…
Ngày đó… mặt đất văng đầy máu tươi, ánh mắt ai oán, biểu cảm sợ hãi, còn có vẻ mặt tan vỡ… trong chớp mắt đều xuất hiện trong đầu Tô