Ngồi ở vị trí đối diện, Y Y không nói một câu, nhìn Sầm Nhi, nghe xong lời này, người không hiểu chuyện còn cho rằng bọn họ đang nói đùa, bàn chuyện phiếm, nhưng chỉ có nàng mới biết, ý tứ trong lời nói của Sầm Nhi là đang ngầm châm chọc Long Quân điện bảo hộ quá sơ sài, người ngoài như nàng có thể ra vào dễ như trở bàn tay.
“Ác? Vậy Sầm Nhi muội muội sao không đi vào thử xem? Nói không chừng, Hoàng Thượng thật đúng là sẽ đem muội nhận thức thành là bản phi, đến lúc đó, Sầm Nhi muội muội không chứng có thể thật sự trở thành muội muội của bàn phi, danh xứng với thực nha.” Nâng cái muỗng nhỏ, nàng ăn một ít cháo hạt sen, khóe mắt tà nghễ, không khỏi lạnh lùng cười.
Ngay cả phụ vương cũng đều khen ngợi lời nói của nàng (SN) sắc bén, không nghĩ tới, nàng ta (Y Y) có thể dựa vào lời nói của nàng, châm chọc ngược lại, làm nàng tiến thoái lưỡng nan.
Sắc mặt trắng nhợt, Sầm Nhi xấu hổ cười, cố ý hết nhìn đông lại nhìn tây, cổ tay xoay tròn, chén cháo hạt sen trên bàn cũng “không cẩn thận” làm rơi, “oành” một cái, vỡ nát.
“Y tỷ tỷ, thất lễ rồi, Sầm Nhi chính là bị lời nói của tỷ tỷ dọa sợ, không có ý gì khác.” Đắc ý nhìn làn váy xinh đẹp của Y Y bị cháo bắn tung tóe làm vấy bẩn, Sầm Nhi còn làm ra vẻ ngượng ngùng, e lệ nhận sai.
Lạnh lùng nhìn người đối diện liếc mắt một cái, lại thấy các cung nữ chen chúc đến thu thập tàn cục, nàng lạnh nhạt nhếch môi, mỉm cười.
“Mã có khi thất đề, nhân có lúc thất thủ (1), chuyện này thực bình thường, muội muội đừng để ở trong lòng.”
(1): ngựa có lúc lạc bước, người có lúc lỡ tay
Đáng giận, nàng thế nhưng dám so sánh mình với ngựa? Sầm Nhi cơ hồ khí đen bám đầy khuôn mặt, cắn răng, cứng ngắc cong môi mỉm cười.
“Sao lại thế này?” Phù Vân Khâu Trạch vừa bước ra đã nhìn thấy quần áo của Y Y dính đầy cháo, không khỏi nhíu nhíu mày.
đôi mắt màu tím tản ra một tầng hàn băng, nghiêng đầu, nhìn về hướng Sầm Nhi, toàn thân tản mát ra hơi thở lạnh như băng.
“Hoàng phi, còn không mang Sầm Nhi công chúa đi đổi quần áo, chớ để người ta nói Lạc Tang quốc lễ nghĩa không chu toàn.”
Hắn nhìn người đang mở to hai mắt, chỉ vào Y Y, “Trẫm còn có chuyện quan trọng cần làm, miễn không thể bồi Sầm Nhi công chúa dùng thiện.” Lạnh lùng phất hạ ống tay áo.
“Sầm Nhi công chúa, nhanh đổi quần áo đi, trẫm còn có chuyện quan trọng, thất lễ.” Hắn nghiêng người, đối với Y Y đang ngây ngốc tại chỗ áy náy cười, xoay người sải bước tới cửa đại điện.
Khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đang tươi cười nhất thời tái nhợt như tờ giấy, đứng lên muốn gọi hắn trở lại, nhưng mà, lại không thể phát ra thanh âm gì, toàn thân lạnh như băng.
Sầm Nhi câu thần cười nhẹ, nghễ nhìn Y Y bị đã kích.
“Xem ra, trò chơi này, nói không chừng, Y tỷ tỷ sẽ thua thật thảm hại……”
Lúc Thái hoàng Thái Hậu còn tại thế (còn sống), quốc sư cùng mình chính là hai cánh tay trái phải đắc lực của người, mặc dù rất ít nói chuyện, nhưng đối với thái hoàng Thái Hậu đều là trung thành và tận tâm.
Cho nên, Mộc Hiệp cũng không lo lắng chuyện bọn họ vừa nói sẽ bị Mẫn Hách Vương gia biết, có thể nghĩ sâu hơn một chút thì phải nói là an tâm, nếu như có hắn ở trong này, chứng minh chuyện bọn họ vừa nói vẫn chưa bị người khác nghe qua.
“Quốc sư không đứng về bên nào, sao lại nói ra lời này?” Thanh Vũ cũng đối với người này vô cùng tò mò, năm đó hắn con nằm trong lòng mẫu thân, quốc sư đã đi ra ngoài tu luyện, nghe nói hắn cùng mọi người cũng rất ít qua lại, hiểu biết của mình về hắn gần như bằng không.
Mặc dù ở tại hoàng cung, nghe nói, hắn cũng hướng Thái hoàng thái hậu yêu cầu ở biệt uyển gần lãnh cung, tránh xa mọi người, ẩn dật một mình.
Người này, có thể nói là kỳ nhân kì bí nhất Lạc Tang quốc .
“Tuy là không đứng về bên nào, là tốt là xấu, nhưng cũng có thể nhận ra, nay tình thế không lạc quan, nhưng cũng có chuyển đổi thế cục, nếu có thể đợi mây tan thấy trăng sáng, Lạc Tang quốc sẽ phồn vinh hưng thịnh.” Lạc Dật lạnh nhạt cười nói, câu nào cũng chứa huyền cơ, cũng chỉ có thể đợi bọn hắn tự mình thấu hiểu.
Thanh Vũ nghe nghe xong lời này, gương mặt đột nhiên vui vẻ hẳn lên, nhưng vẫn có một chuyện không rõ.
Nhìn thoáng qua Phù Vân Khâu Trạch, vẫn là trầm mặc không nói, hắn rất sợ làm cho vết thương của chính mình lại nứt toạc rỉ máu. (????, ko hỉu chỗ này )
Nhưng mà, sắc mặt Phù Vân Khâu Trạch vẫn lạnh lùng, cười lạnh nhìn về phía Lạc Dật:
“Vậy không biết năm đó quốc sư nói về phượng phúc, lại là có ý gì? Nếu là chỉ phải ngồi đợi ”mây tan thấy trăng sáng”, chẳng phải là lừa bịp thế nhân sao?”
Hắn không rõ, vì sao Lạc Dật lại đem Y Y tiến vào hoàng cung, còn nói với thái hoàng Thái Hậu xem nàng là phượng phúc, chẳng lẽ, chỉ vì chuyện cá nhân của hắn? Hay thật sự là vận mệnh an bài?
Lạc Dật nhu hòa, miết nhẹ lên khuôn mặt lạnh như băng, đột nhiên chợt nhớ đến, không lâu trước đây Phù Vân Khâu Trạch vẫn còn là một đứa trẻ ngây ngô, chưa biết kế thừa đại nghiệp, nay đã trở thành người đứng đầu thiên hạ, dĩ nhiên trí tuệ hơn người, nhưng vẫn cũng giống như hắn (LD), vương vấn tiền duyên (duyên phận kiếp trước)……
“Không có nàng, năm đó, mạng của ngươi chỉ sợ đã quy thiên.” Lời nói thấm thía, hắn nhìn về phía Mộc Hiệp, chỉ thấy hắn (Mộc Hiệp) đột nhiên nhớ tới cái gì, sắc mặt kinh ngạc.
“Năm đó, cứu Hoàng Thượng, hoàng phi một mạng , là quốc sư?” Mộc Hiệp nhớ tới lúc ấy Hoàng thục phi thiếu chút nữa thiếu chút nữa giết được Hoàng Thượng, là hoàng phi đột nhiên thanh tỉnh, cùng Mẫn Hách Vương gia đấu võ mồm mới kéo dài thời gian, nếu không, kết cục chỉ sợ đã sớm định rồi.
Lạc Dật đạm cười không nói, thấy Phù Vân Khâu Trạch mê hoặc nhìn phía Mộc Hiệp, nghiêng người đi qua, tựa hồ thấy được nhỏ nhắn đang cố mỉm cười, nói với mình:“Không đau, huynh xem, muội không có chảy nước mắt.”
“Đó là chuyện thời thơ ấu của hoàng thượng, thuộc hạ từng cùng Hoàng Thượng nói qua.” Mộc Hiệp gãi gãi đầu.
Chuyện mới trước đây? Phù Vân Khâu Trạch đột nhiên nhớ tới, dường như thái hoàng Thái Hậu tựa hồ cũng từng đề cập qua với mình, chỉ là, thái hoàng Thái Hậu đã đi về cõi tiên, cũng không có ai đề cập lại chuyện này, hắn dĩ nhiên đã quên.
“Bởi vì nàng là phượng phúc, có khả năng bảo vệ tính mệnh của ngươi, nhưng mà, bốn người chúng ta đều có liên quan, tiền duyên chưa dứt, là họa cũng là phúc.” Ánh mắt phức tạp, ngẩng đầu nhìn lsắc trời sắp tối, Lạc Dật bí hiểm cười cười, áo bào trắng vung lên, cả người giống như khi đến, biến mất vô tung, ngay một tiếng động cũng không có.
Dãy hành lang dài, lại một mảnh yên tĩnh, đột nhiên gió lạnh thổ