tài liệu vừa làm xong …. hắn vẫn chưa nhận ra ai đang vào , cắm cúi làm việc !…. Nó đã đứng ở cạnh bạn làm việc của hắn… nhẹ đặc tách caffe xuống cùng đóng tài liệu cạnh bên , toan quay đi thì…
– Tử Kỳ ? – ánh mắt ngạc nhiên nhìn nó
Nó giật mình rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh , quay lại nhìn hắn với khuôn mặt không cảm xúc , nhỏ nhẹ nói
– Phạm tổng vất vã rồi ! đây là caffe và tài liệu ngài cần ! tôi xin phép – nói xong nó cúi đầu và đi ra
Hắn muốn kêu nó lại nhưng… hình như không thể … nó đã tạo khoản cách nhất định cho hắn mất rồi ! …
Lại bắt đầu công việc… nhưng ít ra thì tách caffe này cũng chứng tỏ nó cũng hoàn toàn không bỏ mặt hắn … Hắn vừa uống vừa vơ tay lấy đóng tài liệu nó làm xem xét… có vẽ bất ngờ nhưng rất hài lòng – Tốt đó chứ – mĩm cười thích thú
_______________________________________
Công việc có vẻ khá nhiều , nó đã làm quá giờ ăn trưa gần nữa tiếng mà vẫn chưa hay biết…. Có vẽ nó rất quyết tâm với công việc này … mãi mê làm cho đến khi
RENG….RENG…. nó giật mình … nhìn điện thoại… và … TẮT…- nó mĩm cười , 1 nụ cười buồn … nhìn đồng hồ trên điện thoại và đứng dậy – Đói bụng quá !
Nó bước ra ngoài , phòng không còn nhiều người lắm , nó lên tiếng hỏi – Mọi người đi đâu hết rồi ?
Nhân viên cuối phòng lên tiếng – Dạ họ đi ăn trưa rồi ! Lý phó chưa đi ăn ạ !
Nó mĩm cười rồi nói – Ừ ! giờ thì tôi đi ăn , cô dùng bữa chưa ?
– Vâng ! em ăn xong rồi ! chúc Lý phó ngon miệng – giọng kính nể
– Vậy…. tôi đi trước – cười rồi bước ra ngoài
______________________________________
Nó cũng lúng túng vì không biết phòng ăn nằm ở đâu , đi lòng vòng 1 hồi thì nó đến được sân thượng …. Nó toan quay về thì …. nó nhìn thấy 1 người … đang hì hụi làm cái gì đó ở phía trước … nên quyết định đi đến….Đến gần chỗ người đó thì nó mở to mắt vì ngạc nhiên
– … Thái Phong ? – nó nói với vẻ kinh ngạc
Tên đó quay lại , tay cầm ổ samwich , tay cầm ly nước ngọt , miệng còn lắm lem tương đỏ và vụn bánh đang ngước mắt nhìn nó
– Gì thế !! – không ngờ là gặp Thái Phong trong phong cách này
Tên đó cố lắm mới thốt lên được lời – Là.. . là cô à ?
Nó cười tươi và nói – Không nhân ra à ?
– Cô xinh thật đấy ! – mặt vẫn ngu ngơ
– Thật sao ?! – nụ cười vẫn nở trên môi nó – tui ngồi đây được không ?
Không chần chừ mà gật đầu ngay ! – được chứ !
– Hì ! cậu ăn ngon thật đấy – nó nhìn những thứ đang bày trên ghế xuýt xoa khen ngợi
-À…. haha – cười ngượng – Tại… ở dưới đông quá nên tui mang lên đây ăn ! haha
-Phòng ăn ở đâu vậy – nó ngại ngùng hỏi
-Phòng ăn ở tầng 25 ( công ty này có tất cả 30 tầng )… cô !… – nhìn nó – chưa ăn à ?
Nói lúng túng – tui… tui làm việc quá giờ nên… mà không sao đâu – cười
Nhìn nó , nhìn xuống tấm thẻ nhân viên đeo trên người nó và nói – w0a ! phó tổng cơ đấy … vậy chắc là cô làm bên tên Phạm tổng rồi phải không ! – có vẽ tiếc
– Ừ ! tui làm bên bộ phận đó … – cười với Thái Phong
-Tên đó bắt cô làm việc không cho ăn à ? – tự nhiên nổi cáu
– Không !!… không phải tại tui làm việc mãi nên quên mất giờ … không phải do cậu ta đâu ..- nó cố biện minh
Khuôn mặt đã giãn ra không còn cáu nữa , hắn lấy miếng samwich trên ghế đưa cho nó và bảo – ăn đi ! cô còn phải làm đến 5h chiều , không ăn sao chịu được .
– Không sao mà – từ chối
ỌC…ỌC…. bụng nó phát ra tiếng
Nó quay mặc đi vì ngượng còn Thái Phong thì cười lớn
– hahaha vậy mà nói không đói sao ?…. – rồi đặc bánh lên tay nó – Ăn đi
-… … … – không nói gì.. từ từ đưa miếng bánh lên và ăn
– hìhì ! – Thái Phong nhìn nó cười – phải thế chứ ! phó tổng mà bị bỏ đói ai coi chứ ! – nói rồi tên đó lại ăn ngấu nghiến miếng bánh của mình
Mĩm cười đáp trã – Rãnh tui sẽ mời lại cậu !
Khuôn mặt tinh ranh nhìn nó nói – Này ! nói thì giữ lời đấy !
– ok ! ok ! – lại tiếp tục ăn
_____________________________________
Ở phòng nhân sự….
– Tử Kỳ đi đâu rồi ? – hắn đi ngang phòng nó , rồi hắn quay sang hỏi nhân viên – Có thấy Lý phó đâu không ?
Cô nhân viên nhanh chóng trả lời – Dạ Lý phó đi ăn trưa rồi ạ !
Hắn ậm ờ rồi bước ra ngoài , lòng vẫn còn lo lắng và rối rắm …. – Cô ấy không có ở phòng ăn ! đi đâu được chứ !?- nghĩ rồi hắn lại quýnh quáng đi tìm
________________________________
Sân thượng……….
-Này ! nếu muốn thì cô có thể làm đơn qua bên tui làm việc – Thái Phong gạ mờ
Nhìn Thái Phong với ánh mắt nghi ngờ – Tại sao?
-À… ờ – lúng túng – Tui nói là nếu muốn thôi !… haha … không có gì đâu – quay mặt đi vì ngượng
– Mặt cậu dính đầy bánh và tương kìa ! – lấy khăn giấy trong túi ra
– Đâu !… – lấy tay chùi mép quanh miệng – hết chưa ?
-Cầm lấy đi lau cho sạch – nó đưa khăn giấy cho Thái Phong
Nhìn khăn giấy -….. cám ơn… ! – lấy và lau – hết chứ !
– Ở đây này ! – nó chỉ lên mặt mình
– Đây à !? …- vẫn chưa lau xong
Nó mĩm cười – Để tui
Thái Phong chỉ biết mở mắt nhìn
Nó lấy chiếc khăn khác và khẽ lau những vết bẩn trên mặt tên đó 1 cách nhẹ nhàng …. mõi lần chạm mặt là mỗi lần tim tên đó như muốn nổ tung ” Sao lại như vậy ? sao lại hồi hộp như vậy !…. mình đã từng tán tĩnh rất nhiều cô gái sao mà… tim mình muốn rớt ra ngoài rồi ! ”
-Xong rồi – nó cười
Tự dưng một nguồn động lực lạ trong người tên đó trào lên và đột ngột nắm lấy đôi bàn tay nó … nó hoảng hốt và cố gắng đẩy ra nhưng tên đó nắm rất chặc …. lúc này thì…… Trung Hiền phía sau tiến đến .
– Bỏ tay cô ấy ra ! – nhìn Thái Phong với ánh mắt sát khí
– Trung… Hiền… – nó ngạc nhiên
Thái Phong buông tay và đứng lên ! – Liên quan gì cậu ?
hắn nhìn Thái Phong rồi nắm lấy tay nó nói – Đi thôi ! Tới giờ làm việc rồi
Tên đó nhìn nó – nó nhìn hắn – hắn nhìn tên đó…
Nó dùng lực phẫy tay hắn ra … và dứng lên nói – Xin lỗi ! đến giờ thì tôi sẽ quay về làm việc… còn giờ thì tôi xin phép không thể nghe theo Phạm tổng
-…. …. …. – khuôn mặt bất lực lẫn thất vọng lại quá kinh ngạc đã hiện lên ở Trung Hiền
-Hì ! – Thái Phong cười phì – Phạm tổng lo cho nhân viên quá đấy
-…. … – hắn không thể làm gì cũng không thể nói gì .
Lần đầu tiên nó từ chối hắn !… lần đầu tiên nó không nghe lời hắn… lần đầu tiên nó bỏ mặt hắn…. thế nào ?? cảm giác thế nào ?
Không khí có vẽ căng thẳng , chỉ nghe tiếng gió thổi ù ù quanh đây…. Hắn nắm ch
– Tử Kỳ ? – ánh mắt ngạc nhiên nhìn nó
Nó giật mình rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh , quay lại nhìn hắn với khuôn mặt không cảm xúc , nhỏ nhẹ nói
– Phạm tổng vất vã rồi ! đây là caffe và tài liệu ngài cần ! tôi xin phép – nói xong nó cúi đầu và đi ra
Hắn muốn kêu nó lại nhưng… hình như không thể … nó đã tạo khoản cách nhất định cho hắn mất rồi ! …
Lại bắt đầu công việc… nhưng ít ra thì tách caffe này cũng chứng tỏ nó cũng hoàn toàn không bỏ mặt hắn … Hắn vừa uống vừa vơ tay lấy đóng tài liệu nó làm xem xét… có vẽ bất ngờ nhưng rất hài lòng – Tốt đó chứ – mĩm cười thích thú
_______________________________________
Công việc có vẻ khá nhiều , nó đã làm quá giờ ăn trưa gần nữa tiếng mà vẫn chưa hay biết…. Có vẽ nó rất quyết tâm với công việc này … mãi mê làm cho đến khi
RENG….RENG…. nó giật mình … nhìn điện thoại… và … TẮT…- nó mĩm cười , 1 nụ cười buồn … nhìn đồng hồ trên điện thoại và đứng dậy – Đói bụng quá !
Nó bước ra ngoài , phòng không còn nhiều người lắm , nó lên tiếng hỏi – Mọi người đi đâu hết rồi ?
Nhân viên cuối phòng lên tiếng – Dạ họ đi ăn trưa rồi ! Lý phó chưa đi ăn ạ !
Nó mĩm cười rồi nói – Ừ ! giờ thì tôi đi ăn , cô dùng bữa chưa ?
– Vâng ! em ăn xong rồi ! chúc Lý phó ngon miệng – giọng kính nể
– Vậy…. tôi đi trước – cười rồi bước ra ngoài
______________________________________
Nó cũng lúng túng vì không biết phòng ăn nằm ở đâu , đi lòng vòng 1 hồi thì nó đến được sân thượng …. Nó toan quay về thì …. nó nhìn thấy 1 người … đang hì hụi làm cái gì đó ở phía trước … nên quyết định đi đến….Đến gần chỗ người đó thì nó mở to mắt vì ngạc nhiên
– … Thái Phong ? – nó nói với vẻ kinh ngạc
Tên đó quay lại , tay cầm ổ samwich , tay cầm ly nước ngọt , miệng còn lắm lem tương đỏ và vụn bánh đang ngước mắt nhìn nó
– Gì thế !! – không ngờ là gặp Thái Phong trong phong cách này
Tên đó cố lắm mới thốt lên được lời – Là.. . là cô à ?
Nó cười tươi và nói – Không nhân ra à ?
– Cô xinh thật đấy ! – mặt vẫn ngu ngơ
– Thật sao ?! – nụ cười vẫn nở trên môi nó – tui ngồi đây được không ?
Không chần chừ mà gật đầu ngay ! – được chứ !
– Hì ! cậu ăn ngon thật đấy – nó nhìn những thứ đang bày trên ghế xuýt xoa khen ngợi
-À…. haha – cười ngượng – Tại… ở dưới đông quá nên tui mang lên đây ăn ! haha
-Phòng ăn ở đâu vậy – nó ngại ngùng hỏi
-Phòng ăn ở tầng 25 ( công ty này có tất cả 30 tầng )… cô !… – nhìn nó – chưa ăn à ?
Nói lúng túng – tui… tui làm việc quá giờ nên… mà không sao đâu – cười
Nhìn nó , nhìn xuống tấm thẻ nhân viên đeo trên người nó và nói – w0a ! phó tổng cơ đấy … vậy chắc là cô làm bên tên Phạm tổng rồi phải không ! – có vẽ tiếc
– Ừ ! tui làm bên bộ phận đó … – cười với Thái Phong
-Tên đó bắt cô làm việc không cho ăn à ? – tự nhiên nổi cáu
– Không !!… không phải tại tui làm việc mãi nên quên mất giờ … không phải do cậu ta đâu ..- nó cố biện minh
Khuôn mặt đã giãn ra không còn cáu nữa , hắn lấy miếng samwich trên ghế đưa cho nó và bảo – ăn đi ! cô còn phải làm đến 5h chiều , không ăn sao chịu được .
– Không sao mà – từ chối
ỌC…ỌC…. bụng nó phát ra tiếng
Nó quay mặc đi vì ngượng còn Thái Phong thì cười lớn
– hahaha vậy mà nói không đói sao ?…. – rồi đặc bánh lên tay nó – Ăn đi
-… … … – không nói gì.. từ từ đưa miếng bánh lên và ăn
– hìhì ! – Thái Phong nhìn nó cười – phải thế chứ ! phó tổng mà bị bỏ đói ai coi chứ ! – nói rồi tên đó lại ăn ngấu nghiến miếng bánh của mình
Mĩm cười đáp trã – Rãnh tui sẽ mời lại cậu !
Khuôn mặt tinh ranh nhìn nó nói – Này ! nói thì giữ lời đấy !
– ok ! ok ! – lại tiếp tục ăn
_____________________________________
Ở phòng nhân sự….
– Tử Kỳ đi đâu rồi ? – hắn đi ngang phòng nó , rồi hắn quay sang hỏi nhân viên – Có thấy Lý phó đâu không ?
Cô nhân viên nhanh chóng trả lời – Dạ Lý phó đi ăn trưa rồi ạ !
Hắn ậm ờ rồi bước ra ngoài , lòng vẫn còn lo lắng và rối rắm …. – Cô ấy không có ở phòng ăn ! đi đâu được chứ !?- nghĩ rồi hắn lại quýnh quáng đi tìm
________________________________
Sân thượng……….
-Này ! nếu muốn thì cô có thể làm đơn qua bên tui làm việc – Thái Phong gạ mờ
Nhìn Thái Phong với ánh mắt nghi ngờ – Tại sao?
-À… ờ – lúng túng – Tui nói là nếu muốn thôi !… haha … không có gì đâu – quay mặt đi vì ngượng
– Mặt cậu dính đầy bánh và tương kìa ! – lấy khăn giấy trong túi ra
– Đâu !… – lấy tay chùi mép quanh miệng – hết chưa ?
-Cầm lấy đi lau cho sạch – nó đưa khăn giấy cho Thái Phong
Nhìn khăn giấy -….. cám ơn… ! – lấy và lau – hết chứ !
– Ở đây này ! – nó chỉ lên mặt mình
– Đây à !? …- vẫn chưa lau xong
Nó mĩm cười – Để tui
Thái Phong chỉ biết mở mắt nhìn
Nó lấy chiếc khăn khác và khẽ lau những vết bẩn trên mặt tên đó 1 cách nhẹ nhàng …. mõi lần chạm mặt là mỗi lần tim tên đó như muốn nổ tung ” Sao lại như vậy ? sao lại hồi hộp như vậy !…. mình đã từng tán tĩnh rất nhiều cô gái sao mà… tim mình muốn rớt ra ngoài rồi ! ”
-Xong rồi – nó cười
Tự dưng một nguồn động lực lạ trong người tên đó trào lên và đột ngột nắm lấy đôi bàn tay nó … nó hoảng hốt và cố gắng đẩy ra nhưng tên đó nắm rất chặc …. lúc này thì…… Trung Hiền phía sau tiến đến .
– Bỏ tay cô ấy ra ! – nhìn Thái Phong với ánh mắt sát khí
– Trung… Hiền… – nó ngạc nhiên
Thái Phong buông tay và đứng lên ! – Liên quan gì cậu ?
hắn nhìn Thái Phong rồi nắm lấy tay nó nói – Đi thôi ! Tới giờ làm việc rồi
Tên đó nhìn nó – nó nhìn hắn – hắn nhìn tên đó…
Nó dùng lực phẫy tay hắn ra … và dứng lên nói – Xin lỗi ! đến giờ thì tôi sẽ quay về làm việc… còn giờ thì tôi xin phép không thể nghe theo Phạm tổng
-…. …. …. – khuôn mặt bất lực lẫn thất vọng lại quá kinh ngạc đã hiện lên ở Trung Hiền
-Hì ! – Thái Phong cười phì – Phạm tổng lo cho nhân viên quá đấy
-…. … – hắn không thể làm gì cũng không thể nói gì .
Lần đầu tiên nó từ chối hắn !… lần đầu tiên nó không nghe lời hắn… lần đầu tiên nó bỏ mặt hắn…. thế nào ?? cảm giác thế nào ?
Không khí có vẽ căng thẳng , chỉ nghe tiếng gió thổi ù ù quanh đây…. Hắn nắm ch