Hùng hét lên. – Khánh !!!!! Khánh ngã khụy xuống, ngất đi. Hùng lao lại, đỡ, Giữ cho chân của Khánh đúng hướng, và hét ầm ĩ lên, kêu mọi người giúp đỡ…… Phần 9: Giờ thì Hùng đã biết sợ ma. Nó phải trải qua và chứng kiến tận mắt những điều không thể giải thích được. Không như niềm tin của Hùng trước đây, nó luôn nghĩ rằng, nếu ma có thật, thì cũng chỉ là người đã từng sống, chả thể hại ai được cả, giờ khác quá rồi.. Liệu rằng chỉ dừng ở gẫy tay, chân không ? Đáng sợ hơn nữa, mọi chuyện xảy ra không chỉ vào ban đêm, mà giữa ban ngày Khánh cũng phải gặp biến cố. Chợt nhớ nghe đâu đó, người ta bảo rằng, giữa 12h trưa là giờ gần gũi nhất giữa coi âm và cõi trần… Không lẽ ban ngày cũng phải sợ ma sao ? Phải rất vất vả, mới kêu gọi được giúp đỡ, vì đang là giữa trưa, mọi người đều nghỉ ngơi, và đường phố vắng tanh. Hùng không thể bỏ Khánh nằm đó mà chạy đi tìm người giúp được, nó chỉ biết ôm Khánh, kêu gào thật to để cầu cứu sự giúp đỡ. Lúc đó có lẽ là khoảnh khắc kinh hãi, và bối rối nhất đời Hùng. May mắn mỉm cười sau gần 10′ kêu gào, một bác xe ôm tình cờ đi qua. Hùng còn sợ đến nói không dám nói đến chuyện Khánh bị gẫy chân bí ẩn, chỉ dám nói dối với bác xe ôm là “Nó trèo cây, bị ngã”. Một phần nó không dám tin vào ma, một phần khác, nó sợ. Nó đã tham gia kêu gọi một hồn ma, và chắc chắn hồn ma đó không muốn bị làm phiền, giờ nó nói ra với người lạ, người ta bị vạ lây? Hoặc nó sẽ phải là người tiếp theo thì sao ? Đoạn đườmg từ nhà tới bệnh viện, Khánh tỉnh giấc, chỉ kêu lạnh và đau chân, nên Hùng có phần yên lòng, và bình tĩnh hơn. Chí ít thì Khánh không bị gì khác, ngoài cái bàn chân lệch . Khánh được nhập viện nhanh chóng. Trái đất tròn quá, chị y tá phải thốt lên đầy sửng sốt: – Lại là em? “Vâng, lại là em, cái đứa mà có em gái gẫy tay đây ạ, em cũng khổ tâm lắm chị ơi” Đầu Hùng man mác nghĩ hóm hỉnh, dù vẫn đang đầy lo âu. Khánh đang đau, mà cũng phải cười đau khổ khi biết là gặp người quen. Khánh là dân thể thao chuyên nghiệp, việc chấn thương với nó trở nên rất quen thuộc, có lẽ vì thế mà cái chân của nó cũng bình phục chỉ trong 4 ngày, các bác sĩ cũng phải bất ngờ trước tốc độ bình phục của Khánh. Không được như đôi chân, đầu óc của Khánh bây giờ lại trở nên thẫn thờ, dù mới 4 ngày ở viện, mà nó nằng nặc đồi ra, và để chứng tỏ, thậm trí nó còn đứng 1 chân trên đôi chân đau, chứng tỏ sức khỏe. Chả hiểu lý do gì mà cả Khánh lại sợ bệnh viện đến thế ? Hôm xuất viện sớm, chỉ có Định đón Khánh, tất cả đều bận công việc riêng. Khánh đã chuẩn bị tư trang xong xuôi từ chiều, chỉ chờ đến giờ làm thủ tục, và Định đến đón. Nó kinh sợ cái bệnh viện này đến nỗi cứ khi nhá nhem tối là nó lại ngồi im trong phòng, bật hết đèn và mắt trừng trừng nhìn ra cửa, như đang canh gác điều gì đó. Sợ là phải rồi, riêng lý do nó phải nhập viện cũng đã đủ. Mặc dù chỉ được nghe Hùng kể lại, chứ nó không nhớ nổi bất kể điều gì, mở mắt ra đã thấy chân gẫy rồi. Mà cũng ghê thật, chả trách các bộ phim ma, người ta toàn lấy bệnh viện làm chủ đề, dãy hành lang dài dằng dặc, vắng ngắt, nhìn đã thấy hãi, chả may thấy có bóng người mập mờ ở cuối hành lang, chắc thà Khánh nhảy khỏi lan can, lao xuống chết đi, cho đỡ sợ. 6h30 chiều, lại nhá nhém tối, giờ làm thủ tục là 5h, mà mãi tới bây giờ chị y tá mới gọi ra làm thu tục. – Bệnh nhân Nam Khánh cầm giấy tờ xuống tầng 1 làm thủ tục xuất viện nhé, người nhà chờ ở dưới rồi đấy. – Vâng chị ơi. – Khánh phân khởi, ôm nạng vừa chống, vừa nhảy lò cò ra cầu thang máy. Sảnh bệnh viện, tầng 5 lúc nhá nhem tối, Khánh có cảm giác bất an lắm, cái khoa gãy chân gãy tay này lúc nào cũng vắng, trời lại tối, Khánh chỉ có một mình. Giai đoạn này thì toàn sự ám ảnh, nhìn thấy cái gì cũng ra ma với quỷ. Nó bấm gọi thang máy mà nháy liên tục, cứ như sợ cái nút bấm bị ngu, không nhận được yêu cầu không bằng. Cái thang máy thì lại cù lần, bò chậm ì ạch, nhảy từng tầng một, tầng 2.. chờ một lúc, rồi tầng 3.. chờ một lúc. Vài chục giây chờ thang máy dài như mấy phút cuối của trận trung kết bóng đá vậy. “Tíng Toong…” thang máy đến nơi.. 2 cánh cửa từ từ mở ra.. Khánh nín thở chuẩn bị tinh thần, chờ một con ma nào đó bò ra từ thang máy. Vắng tanh, Khánh nghĩ thầm.. “đúng là tự mình dọa mình.” Nó khập khiễng bước vào thang máy và bấm tầng 1, vừa tự chửi mình ngu. Bỗng “Ầm!!!!”. Khánh đứng tim, trượt cái cái nạng lên, xuýt thì ngã xuống, một bàn tay đặt ngang 2 cánh cửa khi nó đang khép lại. Một bệnh nhân nam đang bó cổ, bước vảo lạnh lùng. “Mẹ, cần thì gọi, người ta giữ nút cho, làm ầm ầm”. Khánh làu bàu, lườm tay bệnh nhân. Tên này chả cảm xúc gì cả, hắn hộ pháp như tên đồ tể, bước vào, rồi đứng lừng lững nhìn 2 cánh cửa tháng máy, không nói, không rằng, trong khi số tầng bắt đầu nhảy. Khánh đứng lép hẳn vào một bên, trước vẻ to con của tên gãy cổ, Khánh trở nên vô cùng nhỏ bé, nó chỉ dám liếc nhìn trộm mấy lần. Tay hắn săm trổ toàn hình rồng phượng, trông rất ngầu, chắc là dân anh chị, đánh đấm nhau ở đâu to lắm, cổ mới gãy như thế kia. Mặc dù to xác, tên này lại có làn da tái nhợt, trông yếu ớt, khả năng là mất sức rất nhiều sau ca gép cổ, Khánh nghĩ thầm.. “Cho chừa cái tội làm đầu gấu.”, rồi đắc chí tủm tỉm cười. Tên gãy cổ vẫn đứng lừng lững, nhìn vào 2 canh cửa thang máy, không nói, không di chuyển. Mã bệnh nhân của hắn là 41.305, Khánh ngó trộm thẻ bệnh nhân, rồi vu vơ nhìn vào thẻ của mình, 141.372, “Khéo hôm nay đánh đề, nó lại về 41″. Thời gian cái thang máy trôi từ tầng 5 xuống tầng 1 khi đứng cùng một tay anh chị bỗng trở nên dài vô tận, nhìn ngó lung tung khắp thang máy, mãi mới tới nơi. 2 cánh cửa mở ra từ từ, sảnh tầng 1 cũng vắng không khác gì sảnh tầng 5, ảnh đèn trắng như sắp hỏng, chiều ánh sáng mờ nhạt nhạt. Tên gẫy cổ lặng lẽ bước ra, đi thằng tới sảnh rồi rẽ vào hành lang phòng thủ tục hành chính của bệnh viên, cũng là nơi Khánh chuẩn bị đến. Khánh lẽo đẽo theo sau, cả bệnh viện chỉ nghe vang lên tiếng “xoẹt”, “uỵch” từ đôi chân cà nhắc cùng thanh chống nạng của Khánh. Tên kia cũng chả quan tâm, rẽ vào sảnh đi thoăn thoắt như bay, không giúp đỡ gì tên què đang cà nhắc này. Khánh cũng rẽ vào, rồi đứng sững, há hốc mồm nhìn dãy hành làng tối thu, dài hun hút. Tên gãy cổ biến mất rồi ? Hành lang tầng 1 này 2 bên là 2 bức tường cao, đến tận gần cuối mới có 2 phòng có cửa đổi diện nhau, 1 phòng đã tắt điện đóng cửa, chỉ còn phòng kia sáng đèn, làm thề nào mà vừa rẽ cái mà mất ngay được ? Khánh ngơ ngác nhìn một lúc, lưỡng lự, không dám đi tiếp, không lẽ số nó đen đến độ vừa què chân xong, giờ lại gặp ma ? Rồi nó tự an ủi, chắc tay gẫy cổ trêu mình, hắn rẽ vào hành lang, rồi chạy một mạch tới cửa thủ tục rồi. Kiểu gì vào kia chả gặp hắn. An ủi bản thân xong, Khánh lại cà nhắc đi tiếp, nhưng bước đi thận trọng hơn, an ủi bản thân rồi, mà vẫn không hết sợ. Tiếng “xoẹt”, “uỵch” từ bước chân Khánh lại vang lên khắp bệnh viện. Khi vào, nhìn thấy cô làm thủ tục đang ngồi đó, nó mới thở phào nhẹ nhõm, rồi tự tin đi vào.. – Làm thủ tục ra viện à ? – Cô kia hất cằm hỏi. – Vâng ạ, cô cho con ra viện với. – Sao giờ này mới xuống, sắp