tình cờ Khánh ghi lại được cảnh khiêm bị ma nhập – Ủa? Mày sao zậy Khánh ? Khánh không nói gì cả, lúc này nó đã lùi ra sát mép cửa, run cầm cập. Khiêm vội chạy đến chỗ Khánh, nhưng Khánh nhanh chóng lùi lại xa hơn để tránh Khiêm. – Mày sao vậy Khánh? – Khiêm hét to, hình như nó cũng sợ như Khánh. Sau cú hét to đó, Khánh giật mình, nó nhìn Khiêm bần thần: – Mày.. Mày không còn bị ma nhập nữa à ? Khiêm chợt nhớ ra, dơ tay lên nhìn dòng chữ “Anh đang bị oan hồn bám theo, cẩn thận bị nhập”. Nó vội giật bắn mình, lào vào ôm chầm lấy Khánh Cùng lúc đó, Hùng xuất hiện ở đằng sau, cả 2 cung hét toáng lên như thấy ma vậy, khiến Hùng cũng giật mình nhẩy dựng lên, các nhà hàng xóm cũng vội mở cửa lên đèn xem có chuyện gì xảy ra bên ngoài.. Phản xa tốt, Hùng vội bảo mọi người: – Ah.. Đang đùa nhau ấy mà, xin lỗi mọi người vì làm phiền. Ánh mắt tức tối, và trách móc của hàng xóm lườm thằng vào cả 3 đứa, chắc họ đang chuẩn bị ngủ, nên mới khó chịu như vậy. Mỗi nhà một kiểu, nhà thì đập cửa đánh Rầm, nhà thì lầm bầm nói gì đó, rồi nhẹ nhàng đóng cửa. Nhà thì chửi thằng “Lũ điên”, rồi cũng đập cửa đánh Rầm. Hùng đẩy 2 đứa vào phòng. – Chùng mày làm sao thế hả, ôm nhau hét giữa cửa thế này ? Chưa hết tái nhợt và bàng hoàng, Khánh và Khiêm dơ tay ra cho Hùng đọc lời cảnh báo của H và kể lại toàn bộ việc vừa xảy ra. Câu chuyện vừa được nghe làm Hùng ngâm nga một lúc, rồi nó gật gật có vẻ như đang hiểu ra vấn đề lắm, khuôn mặt vẫn đầy bí ẩn. Chắc chắn Hùng đã biết cái gì đó, và giữ cho riêng mình, chỉ giục 2 đứa kia mau ngủ đi, cho đỡ mệt, mai tính tiếp. – Trời đất, vừa gặp chuyện kỳ dị, mà lão đòi đi ngủ ngay được – Khánh thốt lên – Em sẽ thức đến sáng, chứ nửa đêm thằng Khiêm bị nhập tiếp thì em chết luôn mất. Khiêm không nói gì, nó mất hẳn trí nhớ ở đoạn bị nhập, những gì còn trong đầu nó là cảnh nhìn vào lời cảnh báo của H, rồi ngước lên đã thấy Khánh tái mặt ở cửa rồi. Xem ra bị ma nhập không đáng sợ như Khiêm tưởng tượng, chỉ là mất trí nhớ thôi. Cái đáng sợ nhất chính là có một con ma bám theo Khiêm vào lúc này, ngay tại phòng này, mà không rõ con ma đó đang đứng ở góc nào trong nữa Phần 8: Chuyện tình buồn Cuối cùng thì một ngày mới cũng bắt đầu, 3 thằng đều mệt ỏai. Mang tiếng là giục nhau đi ngủ, nhưng điện bật cả đêm, đôi mắt thì trắng rã nhìn nhau, vừa canh trừng, vưa sợ, đến khi ánh mặt trời hé lộ mới dám nhắm mắt một tý, có lẽ mỗi đứa chỉ ngủ được 2-3 tiếng là cùng. Hùng dậy sớm hơn cả, nó gọi Khánh dậy cùng, để Khiêm nằm đó một mình, phải mất tới 10 phút đứng hình Khánh mới chui ra khỏi giường được, Hùng ra hiệu nhẹ nhàng là 2 thằng cùng đi, để Khiêm ngủ. Khánh rón rén mãi mới ra được ngoài, nhẹ nhàng Khóa cửa xong Hùng nói luôn – Hôm qua anh đi tìm hiểu về lịch sử của tòa nhà này, đúng là có vấn đề ở phòng 305. Hôm nay anh với chú đi dạo phố, tiện thể hỏi thăm hàng xóm luôn. – Ủa? sao không hỏi anh chủ nhà luôn? – Mày dở à ? Anh ấy kiểu gì mà chả chối bay, còn lâu mới nói. Mình phải hỏi hàng xóm. Khánh ậm ừ, đồng ý. Sáng nay nắng gắt quá, mà cuối tuần, đường vắng tanh, 2 thằng ăn sáng nhanh chóng, chả đứa nào nói gì, chỉ ngẫm nghĩ về việc Khiêm bị ma nhập. Tại sao lại làm Khiêm, hay là nó có vía hợp với ma quỷ ? Hay nó trốn mọi người, cũng lên tầng 6 như Khánh và Hương ? Các câu hỏi cứ luẩn quẩn quanh đầu 2 đứa, khiến chúng càng quyết tâm đi tìm hiểu. Đối diện tòa nhà là một uánq trà đá, nói là quán, nhưng chỉ là bóng cây đa được gắn thêm bạt, bà chủ quán trà đá thì sống ở đây từ rất lâu, từ trước khi tòa nhà được xây cơ, những sự kiện xảy ra, bà chứng kiến hết. Cư dân tòa nhà này cũng rất quý bà, họ thường hay mua đồ của bà và đặt một cái tên trìu mến “bà già”. “Bà già” hợp lý nhất để thăm dò, tiện thể uống trà đá luôn. Và cũng thật tình cờ và bất ngờ, H (cô gái phong 305) cũng đang ngồi đó uống trà, ngắm trời đất. – Uống trà sớm thế em ? – Hùng vừa chào, vừa lôi ghế ra bàn của H ngồi – Dạ vâng, đêm qua khó ngủ, nên em dậy sớm . – Thiếu hơi zai nên khó ngủ hả – Hùng trêu đùa. – Anh cứ đùa, nửa đêm em cứ tự nhiên thức giấc, dù chả có tiếng động gì cả, ngủ lại mãi không nổi. – Ủa? Sao tự nhiên thức giấc vậy ? H nháy mắt Hùng rồi nói: – Em nghe bảo, nửa đêm, các linh hồn thường trêu đùa người ngủ, họ sẽ hát và cười đùa khiến mình thức giấc, nhưng mình không nghe được họ, mình chỉ thức giấc vô tình trong đêm thôi Hùng tái mào sau câu đùa nửa thật của H. vừa lúc đó Khánh gọi 2 ly trà và cũng đến ngồi cùng. – Sao em biết hôm qua Khiêm sẽ bị nhập – Khánh không chào hỏi gì mà vào vấn đề với H luô