đến giờ ăn cơm của tôi rồi đấy. – Dạ, bác sĩ mãi mới bảo em xuống mà. – Khánh phân trần, và hơi bực cái thái độ của cô này, ăn nói gi mà hống hách. – Vào làm nhanh nhanh, tôi còn đi ăn. Khánh lại cà nhắc cầm thẻ bệnh nhân và giấy tờ để lên bàn, cô kia thì bắt đầu cầm con dấu gõ lên gõ xuống, rồi ghi ghi chép chép thoăn thoắt. Khánh giả bộ hỏi vu vơ. – Vừa có anh nào bị gãy cổ vào trước con, làm xong rồi ạ ? – Anh nào? Khánh bắt đầu hơi hơi bất an. Nó lưỡng lự một lúc, rồi hỏi tiếp. – Anh mà đi trước con có mấy bước, vào làm thủ tục ấy ạ ? – Cậu bị gặp ma à ? Giờ này thì làm gì còn ai làm thủ tục nữa, may cho cậu là tôi còn ngồi cố mấy phút đấy. Khánh run run, “không lẽ mình gặp ma thật?”. may là có người đang ở đây cùng nó, không chắc nó ngã xuống đất vì sợ mất. – Ơ, rõ là có anh nào vừa vào mà, con thấy mà. – Lúc này nó bắt đầu nói cùn, vì căng thẳng. Cô bác sĩ cũng không vừa, nói như chửi vào mặt Khánh. – Cậu vớ vẩn vừa thôi, này, cầm hóa đơn và về nhanh, tôi đóng cửa đi ăn cơm. Khánh sợ tái mào, đứng nhìn một lúc, cô kia dúi hẳn vào tay nó cái hóa đơn, rồi càu nhàu vừa lôi chìa khóa, vừa đẩy Khánh ra ngoài. Khánh vẫn sững sờ, cà nhắc đi ra, cô kia nhanh chóng khóa cửa và đi khuất ra sảnh, để Khánh bơ vơ đang thẫn thờ. Rồi chợt tỉnh, vì nhận ra nó đang ở đây một mình, vội nhảy nhanh bám theo, chứ đứng một mình chỗ này, không an toàn. Vừa đi, nó vừa tự nhủ “Ảo giác thế nào được, nó còn đi thang máy với mình, còn dùng tay chặn cửa thang máy cơ mà ?” Nhưng hắn biến đi đâu nhỉ? Làm gì còn đường nào khác ở cái hàng lang đó đâu ? Các câu hỏi cứ luẩn quẩn trong đầu Khánh suốt đoạn đường ra. Định đang chờ sẵn ở phòng chờ của người nhà bệnh nhân. – Làm gì mà mặt tái thế anh ? – Hình như tao vừa gặp ma.. Khánh run run, mặt tái hơn, Định cũng sợ theo, thời điểm nhạy cảm này, đứa nào cũng sợ khi nghe đến từ ma. – Thôi về nhanh, tý tao kể cho. – Khánh tiếp lời, khi thấy Định đang ngớ người. Về đến nhà, thì những người khác cũng vừa lúc lần lượt đi làm và đi học về. Tất nhiên là mọi người đều mừng vì Khánh đã hồi phục nhanh. Tối hôm đó, cả đội mở một bữa cơm thịnh soạn, và mấy chai bia, mừng ngày Khánh về, anh em phấn khởi lắm, mấy ngày vừa rồi, không mấy ai đến viện thăm Khánh thường xuyên được, gặp Khánh ở nhà, cả lũ cho Khánh chìm ngập trong các câu hỏi. Phải mất tới 15′ trước bữa cơm để Khánh trả lời hết thắc mắc của mọi người. Và rồi các câu chuyện làm chìm xuống khi Khánh kể lại sự việc hình như là gặp ma ở bệnh viện. Bữa cơm hôm đó bỗng trở nên im ắng. Đủ tất cả mọi người, nên có cơ hội để tổng hợp lại. Cơ bản nhất là cứ bị gì đó xong, là lại gặp ma ở bệnh viện, không kiểu này thì kiểu khác, mà không biết cái anh săm trổ đi cùng thang máy với Khánh là ma, hay là người, liên quan gì mà dọa Khánh ? Hùng nói. – Lần trước mình gọi hồn trên tầng 6, hình như là gọi một chị ở phòng 305. Tao với Khánh có đi hỏi dò bà già rồi. Hương nhanh nhảu. – Cái phòng không bao giờ có người ở được lâu đấy á? – Đúng rồi, Khiêm không biết làm gì lên tội, mà H bảo nhìn chú bị chị ấy bám theo. Khiêm bỗng giật mình. – Bám theo em? Chết cha…. @.@ – Ừ, H bảo thế, chứ tao cũng chịu, chả rõ đúng không ? Kệ cho Khiêm đang nhìn xung quanh, và đang tái dần mặt. Hùng tiếp lời. – Vậy là ma có khi là có thật chúng mày ạ, thất tình, tự tử, bị bọn mình gọi hồn, tức giận, quấy rồi từng đứa một, và H nhìn thấy nhưng cũng sợ. – Phải làm sao bây giờ ? – Toàn thốt lên sợ sệt – Từng đứa một là sắp đến lượt mấy đứa còn lại à ? – Mình phải làm gì đó xin lỗ linh hồn, và làm cho nó siêu thoát thôi. – Quang trầm ngâm. – Lại phải tổ chức mấy kiểu lễ ma quỷ à … ? – Định ngán ngẩm. Hùng tiếp lời. – Phải vậy thôi, tao không muốn gặp biến đâu. Vừa dứt lời, thì có tiếng gõ cửa phòng. Định nhanh nhảu ra mở cửa. Là anh Tr, chủ tòa nhà. Anh TR ở phòng to nhất của tòa nhà tại tầng 2. Đứng ở cửa, nhìn vào chân bô bột của Khánh, anh TR lên tiếng. – Đã rời viện về nhà rồi à ? – Tất nhiên người ở tòa nhà này bị sao, cả xóm sẽ đồn nhau, và ai cũng biết. – Dạ vâng, em mới về hồi chiều. – Thằng này khỏe nhanh đấy nhỉ, gãy chân mà có mấy ngày đã về rồi. Khánh cười chừ. Anh TR tiếp lời. – Mấy hôm nay có đứa nào thấy cái H đâu không ? Chắc lại tìm nhau đòi tiền nhà rồi, cả lũ chắc mẩm. – Dạ không ạ, chắc nó đi học hoặc về quê ? – Chả thấy nó báo gì cả, tự nhiên khóa cửa ngoài mấy hôm nay, gọi điện thì không liên lạc được? Hay nhà nó có việc gì ? Mỗi đứa một tâm trạng, lo lắng, ngớ người, ngạc nhiên… Đúng là từ hôm Khánh gẫy chân, chả thấy cái H bao giờ nữa. – Anh có gọi về nhà nó chưa ? – Làm gì có số ở nhà nó mà gọi, về quê làm gì phải tắt máy. Bọn mày hay chơi với nó, thử hỏi thăm xung quanh xem, nhỡ có chuyện gì. Chắc chắn anh TR có lý do để lo lắng, vì H ở phòng 305 cũng lâu rồi, hơn hẳn những người khác, bỗng nhiên nó không xuất hiện, cả điện thoại cũng tắt. Ai cũng chắc mẩm, người đang ở phòng 305 mà biến mất, chắc là phải có liên quan tới ma quỷ, mặc dù anh TR giấu nghẹm vụ có người tự tử, nhưng ai cũng doán ra anh TR lo lắng về cái tâm linh đó. – Vâng ạ, anh cứ yên tâm, để mai em hỏi xung quanh cho. Anh TR ậm ừ, rồi bỏ đi. Cả bọn lại xúm lại bàn tán. “Hay là H liên quan tới tụi mình, gặp biến rồi? Có khi nào nó bị tai nạn, bị bắt ở đâu đó rồi ?” Không có H, dường như cả lũ sẽ bị mù mịt về ma quỷ, vì đứa nào cũng tin H có khả năng giao tiếp với thế giới khác, nên mới trụ lại p 305 lâu đến vậy. Giờ vắng H, còn rất nhiều câu hỏi bị bỏ ngỏ, nhiều băn khoăn quá. Cả lũ tranh cãi, rồi hàn huyên với nhau, loáng cái đã đến tối muộn. – Mai bọn mình tổ chức đi tìm H đi, không thì hỏng hết. – Hùng chốt câu chuyện. – Anh ở lại phòng ngủ đê, về làm gì, sợ lắm. – Khiêm ngắt ngang, khi thấy Hùng đang chuẩn bị cắp đít về. Hương và Quang thì từ chối ở lại, vì nó là con gái và Quang là ngừi yêu. Còn lại cả lũ ở 1 phòng, chả thằng nào ngủ, lại ngồi tâm sự. Khiêm đang rất băn khoăn, vì nghe Hùng kể lại, là có ma bám theo. Thế này thì toi rồi… Khiêm thú nhận với cả nhà, đang rất sợ, nó kể, mấy đêm gần đây, toàn có cảm giác có người nằm bên cạnh. Có khi nghe thấy tiếng thì thầm, như có ai đó đang nói chuyện với mình, mà tiếng thì thầm phát ra từ trong tường cơ. Giờ cứ về tối là nó sợ, Khiêm còn đòi chuyển nhà, chứ ở đây mãi, không chịu được. Hùng ngắt lời. – Đến tận bệnh viện bọn nó còn bị quấy nữa là, chuyển nhà cũng vậy thôi. Khiêm lại ngâm nga, linh tính mách bảo cả bọn là, chắc chắn Khiêm có nhiều nguy cơ tiếp xúc với ma nhất. – Thôi kệ, đi ngủ cho Khánh nó đỡ mệt, chân còn đang què. Hùng lên tiếng, rồi kéo chăn, chọn một chỗ trong góc giường ngủ ngon lành. Những đứa còn lại cũng bắt đầu chuẩn bị ngủ cho đỡ đau đầu. Phòng có 1 cái giường, nên phải giải cả đệm ra đất để ngủ cho đủ chỗ. Hùng, Toàn và Định nằm trên giường, Khiêm và Khánh nằm đệm, dưới đất ngay bên cạnh giường. Khiêm nhất quyết không nằm trên giường, vì nó sợ chả may lại nghe mấy tiếng t