Đọc truyện ma - Thần đang nhìn ngươi đấy ( Chương 26 - 30) - coloawap.net - thế giới ma - Truyện Ma - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Đọc truyện ma - Thần đang nhìn ngươi đấy ( Chương 26 - 30) - coloawap.net - thế giới ma (xem 1300)

Đọc truyện ma - Thần đang nhìn ngươi đấy ( Chương 26 - 30) - coloawap.net - thế giới ma

hẹ nhàng trốn ra đằng sau cửa rồi chầm chậm đưa đầu ngó ra ngoài.

Suy nghĩ đầu tiên vụt qua đâu anh, anh nghi ngờ liệu đây có phải nhà của anh không, liệu có phải anh đã vào nhầm nhà rồi không?

Nhưng chỉ mấy giây sau, anh tin chắc rằng đây là nhà của mình bởi vì tiếng kêu thảm thiết của con chim vẫn đang vang lên từ cửa sổ.

Nhà của anh đã không còn như trước nữa.

Mã Đạt tiến lên trước một bước, chân anh dẫm phải một cuốn sách. Anh nhặt sách lên, phủi cho sạch rồi đặt lại lên bàn. Dưới mặt đất đầy đồ vứt lung tung, ngăn kéo, chai lọ, sách vở, gối, quần áo, còn có cả một cái bút bị vỡ. Anh đóng cửa lại. Anh nghĩ chắc có thằng khốn nạn nào đó đã dùng chìa khóa vạn năng để mở cửa.

Trong tiếng kêu gào của con chim, anh cẩn thận bước về phía trước. Anh nhìn thấy tủ quần áo và giá sách của anh đã bị lục tung thành một đống tơi bời, đến mấy cái tủ có khóa cũng bị mở ra hết cả. Đồ đạc trong nhà đã bị dịch chuyển vị trí. Mã Đạt kéo ngăm kéo ra tìm số tiền đếm. Không thiếu một đồng nào. Rõ ràng mục đích người này vào nhà anh không phải là những thứ này.

Rốt cuộc anh ta muốn tìm cái gì?

Mã Đạt đi đến trước cửa sổ. Con chim đó vẫn đang kêu. Nó đã quá đói, và quan trọng hơn là chính mắt nó đã chứng kiến người khách không mời mà đến xông vào nhà chủ nó. Nó đã dùng tiếng kêu của mình cố gắng báo cho người khác biết. Mã Đạt tìm thức ăn cho chim, lập tứ cho nó ăn. Anh vừa nhìn con chim chết đói kia ăn vừa nhớ ra điều gì đó.

Anh vội rút từ trong ví ra tờ 100 tệ, bên trên đó có viết những lời dọa nạt anh. Anh đọc lại một lần nữa “Mã Đạt, mày đã lấy đi thứ không phải là của mày, nếu mày không đưa lại, thần chết sẽ đến gõ cửa nhà mày.”

Bây giờ xem ra người đã trốn trong bóng tối kia không những đã gõ cửa nhà Mã Đạt mà còn xông cả vào trong. Có thể người đó chính là thần chết. Mã Đạt cảm thấy rợn xương sống. Anh sờ lên cổ, có thể chỉ vài tiếng trước thôi hoặc chục phút thần chết đã đến và lật tung ngôi nhà này lên.

“Rốt cuộc ông muốn gì?” Mã Đạt hét lớn.

Anh không còn chút sức lực nào để dọn dẹp căn phòng nữa, toàn thân anh như rũ ra, nằm vật xuống chiếc giường. Lúc anh đang thiu thiu ngủ thì chuông cửa bỗng vang lên.

Mã Đạt không muốn ra mở cửa, anh không biết là còn ai muốn đến tìm anh, có lẽ là cô em họ Tiểu Lục chăng.

Nhưng chuông cửa vẫn dồn dập kêu khiến cho anh vô cùng khó chịu. Mã Đạt lắc đầu, rồi cuối cùng cũng đứng dậy và ra mở cửa.

Một người đàn ông trẻ tuổi mà anh không hề quen biết đang đứng trước mặt anh: “Cho hỏi đây có phải là nhà của Mã Đạt không?”

“Tôi là Mã Đạt đây.” Mã Đạt gật đầu.

Người khách cười với anh và đưa ra chiếc thẻ cảnh sát. Mặt Mã Đạt bỗng nhiên biến sắc.

“Chào anh, tôi tên là Diệp Tiêu, chúng ta có thể nói chuyện với nhau một lúc được không?”

Mã Đạt vẫn đứng đờ ở cửa ra vào.

“Anh sao thế?”

“Không, không sao.” Trán Mã Đạt lấm tấm mồ hôi.

Diệp Tiêu nhìn Mã Đạt với ánh mắt nghi hoặc sau đó đưa lên mắt nhìn vào phí bên trong ngôi nhà. Một đống hỗn độn dưới đất. Ạnh cười hỏi: “Có gì không tiện sao?”

“Không, chẳng có gì cả đâu. Mời anh vào nhà.” Cuối cùng Mã Đạt cũng để Diệp Tiêu vào bên trong.

Sau khi vào nhà, nhìn thấy mọi thứ trong nhà Mã Đạt. Diệp Tiêu ngạc nhiên hỏi: “Nhà của anh đã xảy ra việc gì thế?”

“Không sao đâu, tôi…” Tim Mã Đạt đập mạnh, và rồi cũng nghĩ là cách để trả lời, “Tôi đang chuẩn bị chuyển nhà, vì thế nhà cửa cứ loạn hết cả lên, có rất nhiều đồ cần phải bỏ đi.”

“Hóa ra là vậy, tôi biết anh là tài xế taxi nhưng cứ thử đến xem sao, may quá anh lại ở nhà. Anh thứ lỗi cho tôi về sự đường đột này nhé.”

“Có gì đâu.” Mặt Mã Đạt càng lúc càng trở nên xanh xao, chỉ trong giây lát mà đầu anh nghĩ đến quá nhiều chuyện, anh thậm chí còn nghĩ rằng có thể cảnh sát đến để bắt anh.

“Hình như anh không được khỏe lắm thì phải?”

“Không…à vâng gần đây tôi không được khỏe, tôi bị cảm cúm. Anh xem thời tiết dạo này lúc lạnh lúc nóng.” Mã Đạt cố gượng cười đáp lại.

“Thế thì tôi đúng là đã quấy rầy anh rồi. Mã Đạt, tôi nghĩ là chắc anh vẫn còn nhớ vụ tai nạn giao thông cách đây hai năm trước?”

Mã Đạt thở một hơi dài như để xả hết những bức bí đang có trong người rồi một nỗi lo lắng lại ùa đến, anh không hiểu vì sao người cảnh sát này lại hỏi anh về vụ tai nạn đã kết thúc lâu rồi này. Anh gật đầu nói: “Tất nhiên, tôi sẽ không bao giờ quên được.”

“Anh có thể kể cho tôi nghe cụ thể lại về sự việc ngày hôm đó không?”

“Tại sao anh lại hỏi điều này? Không phải là các anh đã hỏi hết rồi sao? Tuy kết luận của các anh cho rằng tôi không phải chịu trách nhiệm nhưng tôi luôn thấy có lỗi vì dù sao đi nữa cô ấy cũng đã chết dưới bánh xe của tôi.” Mã Đạt cúi đầu nói.

“Xin lỗi anh, tôi không nghi ngờ gì anh đâu, tôi chỉ muốn hiểu thêm về vụ việc đó thôi. Bởi vì điều này có thể liên quan đến một vụ án mà tôi đang điều tra.”

Vụ án đang điều tra? Mã Đạt lập tức nghĩ đến Chu Tử Toàn nhưng anh chắc chắn phải giả vờ không biết gì về Chu Tử Toàn. Mã Đạt trả lời: “Tất nhiên, từ trước đến giờ tôi vẫn luôn rất hợp tác với phía cảnh sát các anh. Tối đó, tôi đang lái xe đi qua con đường nhỏ có rừng trúc nhân tạo. Lúc đó tôi không chở khách, tốc độ lái rất bình thường. Bỗng nhiên, một bóng người từ bên cạnh rừng trúc lao ra như viên đạn trúng ngay phía mũi xe tôi. Tôi dùng hết sức để đạp chân phanh nhưng không kịp, tôi vẫn đâm phải cô ấy. Tôi lập tức xuống xe đỡ cô ấy lên, lúc đó mặt cô ấy rất sạch sẽ, chỉ có một chút máu ở khóe miệng.”

“Lúc đó cô ấy có tỉnh táo không?”

“Vô cùng tỉnh táo. Tuy cô ấy bị đâm ngã và bị thương có vẻ khá nặng nhưng đầu óc vẫn rất tỉnh táo, thậm chí vẫn còn nói được.”

Diệp Tiêu lập tức hỏi: “Anh nói là cô ấy đã nói sao?”

“Vâng, cô ấy đã nói. Lúc tôi dìu cô ấy vào trong xe, chuẩn bị đưa cô ấy đến bệnh viện. Đúng lúc đó cô ấy đã lên tiếng. Thực tế thì tôi đã cúi xuống bế cô ấy vì thé đầu tôi cách mặt cô ấy rất gần. Tôi nghe thấy miệng cô ấy mấp máy nói vài từ, nhưng không rõ lắm. Chỉ có câu cuối cùng là tôi nghe thấy rõ nhất.”

“Câu ấy thế nào?”

“Tôi nghe cô ấy nói: “Anh đừng gây thêm tội nữa.”

“Anh đừng gây thêm tội nữa?” Diệp Tiêu lẩm bẩm một lần câu nói đó.

Mã Đạt thở ra một hơi tỏ vẻ bất lực, gật đầu nói: “Đúng, cô ấy đã nói như vây, tôi sẽ chẳng bao giờ quên được câu nói đó. Đó là câu nói cuối cùng của cô ấy trên thế gian này. Lúc tôi đưa cô ấy đến bệnh viện cô ấy đã chết.

“Anh hiểu câu nói đó như thế nào?”

“Dù thế nào đi nữa thì đây cũng là một tội ác. Xe của tôi đã đâm phải cô

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Đừng bỏ lỡ tình yêu

Ngày mai em lên xe hoa, em sẽ quên anh mối tình đầu à!

Chính chồng đã phải mang váy áo của tôi đi giặt chỉ vì sở thích đáng ghét này của anh

Những món quà mùng 8/3 “khóc không ra nước mắt” của chồng tôi

The love of stars (Tình yêu của những ngôi sao)