Đọc truyện ma - Thần đang nhìn ngươi đấy ( Chương 26 - 30) - coloawap.net - thế giới ma - Truyện Ma - thichdoctruyen.yn.lt
Polly po-cket

Đọc truyện ma - Thần đang nhìn ngươi đấy ( Chương 26 - 30) - coloawap.net - thế giới ma (xem 1301)

Đọc truyện ma - Thần đang nhìn ngươi đấy ( Chương 26 - 30) - coloawap.net - thế giới ma

y của Chu Tử Toàn cô chỉ thấy khi cô mới vào làm. Tang Tiểu Vân ngay lập tức nhạy cảm nhận ra điều gì đó trong mắt anh ta, mặc dù người khác không hề hay biết. Chu Tử Toàn cũng cố gắng hết sức để che giấu đi điều đó nhưng tất cả đều không thể thoát được giác quan thứ 6 của người phụ nữ.

Tang Tiểu Vân hiểu rằng cơ hội của cô đã đến. Cô đến nhà Chu Tử Toàn chơi, tuy trước mặt cô, đôi vợ chồng vẫn biểu hiện rõ sự hòa hợp, giống hệt như các đôi vợ chồng mới cưới khác, hai người dính chặt như keo. Nhưng cô vẫn nhận ra những vết nức trong mối quan hệ này. Sau đó cô âm thầm mời Chu Tử Toàn ra ngoài ăn cơm. Lần này anh không hề từ chối. Trong bữa cơm, Tang Tiểu Vân chưa bao giờ nhìn thấy anh uống nhiều rượu đến thế, đến nỗi cô không thể nào can ngăn đươc.

Cuối cùng, sau khi say anh đã thốt lên những lời nói thực.

Đêm đó, Tang Tiểu Vân như một đóa phù dung mới ra khỏi mặt nước, vô cùng thướt tha. Còn Chu Tử Toàn lại dốc hết lòng mình ra để giãi bày. Và thế là họ cùng nhau quay trở về căn phòng làm việc này. Ngoài cửa sổ, vầng trăng non mới nhú.

Thế là cuối cùng cô cũng đã được toại nguyện.

Mọi thứ đẹp như một giấc mơ cứ như thể mới xảy ra ngày hôm qua. Hồi tưởng, hồi tưởng là cách tốt nhất để được thư thái. Lúc này Tang Tiểu Vân đã để minh đắm chìm vào những kỷ niệm hạnh phúc đó. Chỉ có điều cô không tài nào ngăn được những giọt nước mắt đang chảy dài trên gò má.

Bỗng nhiên, chiếc điện thoại trên bàn đổ chuông tới tấp, làm đứt những hồi tưởng đẹp đẽ của cô. Tang Tiểu Vân lóng ngóng nhìn chiếc điện thoại đã lâu không dùng đến.

Tiếng chuông, đến từ địa ngục. Mười giây sau, cô nhấc điện thoại lên. ° ° ° “Tớ không cần phải tiếp tục ở lại đây nữa đâu.” Trịnh Trọng đẩy cửa phòng làm việc của Diệp Tiêu, đi thẳng vào trong. Trông anh có vẻ rất mệt mỏi, cỏi chiếc cúc ở cổ áo, tự rót cho mình một cốc nước. “Người ở viện kiểm soát ngày nào cũng đến công ty cứng khoán Thiên Hạ để kiểm tra sổ sách, còn tớ thì như thằng đần cứ đứng đó trơ mắt ếch ra mà nhìn.”

Diệp Tiêu để con chuột đang cầm trong tay xuống, bình thản nói: “Không phải cậu thích được ở bên cạnh cô thứ kí kia sao?”

“Cậu nói Tang Tiểu Vân ấy hả? Hai ngày hôm nay cô ấy lạ lắm, không hay nói chuyện với tớ, mặt mây ủ rũ, hình như là đang có chuyện gì, có khi cô ta cũng có vấn đề.”

“Hoặc có thể cô ta bị việc làm hôm nọ làm cho hoảng sợ?” Diệp Tiêu lại đưa mắt về phía màn hình vi tính nhưng miệng vẫn tiếp tục nói: “Hoặc cô ta đang lo lắng sự an toàn của mình đang bị uy hiếp. Điều này cũng bình thường thôi. Tên kia đã vào được phòng làm việc của Chu Tử Toàn dễ như trở bàn tay thì việc gì mà hắn chẳng làm được chứ.”

“Hôm nay viện kiểm soát lại có phát hiện mới. Vấn đề tài chính của công ty chứng khoán Thiên Hạ nghiêm trọng hơn những gì có thể tưởng tượng được. Các anh ấy phát hiện ra mấy năm trước sổ sách kế toán nội bộ của công ty đều rối tung, xem ra Chu Tử Toàn đúng là có vấn đề thật rồi.” Trịnh Trọng nói xong, liền cầm cốc nước đến bên cạnh Diệp Tiêu. Anh nhìn thấy trên màn hình vi tính của Diệp Tiêu lúc này đang hiện lên bức ảnh của một người phụ nữ.

“Là ảnh của góa phụ xinh đẹp à?”

“Không, đây là ảnh của vợ trước Chu Tử Toàn.”

Trịnh Trọng ngẩn người ra, anh sờ sờ cằm nói: “Là La Tấm Tuyết sao?”

“Chính xác.”

“Cậu không nhầm đấy chứ, đây là ảnh của Dung Nhan mà.”

Diệp Tiêu lắc đầu, anh nhấn mạnh chuột phóng to bức ảnh: “Cậu xem kĩ mà xem.”

Trịnh Trọng nheo mắt nhìn một lúc lâu, nhăn mày nói: “Quả là giống quá. Có điều, đúng là cũng vẫn khác nhau, hình như môi của họ không giống nhau. Môi của Dung Nhan có vẻ dày hơn La Tấm Tuyết một chút xíu.”

“Ố ồ, hóa ra cậu cũng quan sát góa phụ xinh đẹp kĩ phết đấy chứ nhỉ?”

“Ha ha, thói quen nghề nghiệp mà.” Trịnh Trọng cười ồ lên, “Nhưng đúng là bọn họ giống nhau thật, nếu không xem kĩ thì khó có thể phân biệt được.”

Diệp Tiêu nhìn chằm chằm vào bức ảnh La Tấm Tuyết trên màn hình nói: “Đây có thể là một manh mối rất quan trọng.”

“Cậu cho là cái chết hai năm trước của La Tấm Tuyết và vụ án bây giờ của Chu Tử Toàn có liên quan đến nhau sao?”

“Vì rừng trúc nhân tạo nơi phát hiện ra thi thể của Chu Tử Toàn cũng chính là nơi La Tấm Tuyết xảy ra tai nạn.”

Trịnh Trọng nghi một lúc rồi sau đó hưng phấn nói như vừa phát hiện ra một châu lục nới: “Tớ hiểu rồi. La Tân Thành, là cái thằng cha khốn nạn La Tân Thành. Hắn ta làm vậy để báo thù cho em gái mình. Đây không phải là một vụ cướp của giết người cũng không phải bởi vì giết người vì mấy vấn đề tài chính là một vụ giết người để báo thù.”

“Cái này tớ cũng đã sớm nghĩ đến rồi, quả là có khả năng này thật.” Nhưng ánh mắt của Diệp Tiêu lại như đang ở một nơi nào đó rất xa xôi.

“Thực ra tớ sớm đã nghi ngờ thằng cha này rồi. La Tân Thành là người muốn nhìn thấy Chu Tử Toàn chết nhất. Hắn ta có đầy đủ các động cơ gây án. Bởi vì thứ nhất là điều này có thể an ủi được vong linh của em gái anh ta ở suối vàng, thứ hai là một khi Chu Tử Toàn chết đi, La Tân Thành với tư cách là phó tổng giám đốc sẽ có thể danh chính ngôn thuận mà ngồi vào ghế tổng giám đốc,” Trịnh Trọng có vẻ rất phấn khích.

“Bằng chứng, tôi cần bằng chứng.” Diệp Tiêu thở dài, đóng bức ảnh kia lại.

“La Tân Thành rất xảo quyệt, để có được bằng chứng chúng ta cần phải có thời gian.”

“Có thể, thời gian không hề đợi chờ chúng ta.” Diệp Tiêu gõ vài kí tự lên bàn phím, rồi mở tiếp một tài liệu khác.

Trịnh Trọng nhìn vào màn hình một cách khó hiểu. “Anh mở tài liệu này làm gì?”

“Hy vọng là anh ta vẫn còn nhớ rõ việc của hai năm về trước.”

Diệp Tiêu dán mắt vào tài liệu đang được mở trên màn hình. Nội dung là một vụ tai nạn giao thông cách đây hai năm trong đó có lời khai của một lái xe taxi tên là Mã Đạt. ° ° ° Cuối cùng Mã Đạt cũng đã về nhà.

Anh nghĩ nếu như mình không quay trở về nữa chắc từ trong cái lồng treo ở cửa sổ kia sẽ xuất hiện một con chim chết bốc mùi. Lúc anh ở dưới tầng đổ xe lại gọn gàng, khi bước qua cửa xe, anh nghe thấy tiếng kêu của con chim phát ra từ cửa sổ nhà anh. Tuy âm thanh đó khiến người ta kinh hồn động vía những Mã Đạt có thể từ đó mà biết được rằng nó vẫn còn sống. Anh xem đồng hồ. Bây giờ là 16 giờ 30 phút. Anh bước nhanh vào cầu thang. Điều anh mong ước lúc này là được ngủ một giấc.

Hành lang tối om không nhìn thấy bất cứ cái gì. Mã Đạt chỉ dựa vào cảm giác của mình mà tìm đến cửa nhà. Anh lấy chìa khóa từ trong người ra, cắm vào lỗ khóa nhưng cửa chỉ cần đẩy đã có thể vào được “Toi rồi.”

Anh thầm rủa một tiếng những mong tình hình không tồi tệ như những gì anh nghĩ. Anh từ từ đẩy cửa, n

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Phi vụ cừu non

Về Nhà Thôi, Sài Gòn

Anh Có Sợ Em Không???

Cho bạc hà thêm đường

Hoàng Tử Lạnh Lùng Và Cô Nhóc Lanh Chanh Full