Đọc truyện ma - Thần đang nhìn ngươi đấy ( Chương 21 - 25 ) - coloawap.net - the gioi ma - Truyện Ma - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Đọc truyện ma - Thần đang nhìn ngươi đấy ( Chương 21 - 25 ) - coloawap.net - the gioi ma (xem 898)

Đọc truyện ma - Thần đang nhìn ngươi đấy ( Chương 21 - 25 ) - coloawap.net - the gioi ma

p'>La Tân Thành bỗng chốc trở nên vô cùng tức giận. Anh nhảy hai bước đến trước mặt Mã Đạt, nắm lấy cổ áo đẩy Mã Đạt ngã lên trên một tấm bia. Lưng Mã Đạt va vào tấm bia đá, nước mưa làm ướt hết lưng áo, chiếc ô ở trong tay cũng văng xuống đất.

“Dừng lại đi” Dung Nhan từ phía sau vội hét lên.

La Tân Thành vẫn nắm chặt cổ áo Mã Đạt, trợn mắt lên nhìn Mã Đạt nói dằn từng tiếng: “Mày còn dám vác mặt đến đây à? Hai năm trước khi em gái to gặp tai nạn, nếu cảnh sát không ngăn lại thì tao đã đánh chết mày rồi.”

Mã Đạt cảm thấy nóng đỏ cổ họng, anh nhắm mắt lại bình tĩnh nói: “Thế thì hôm nay anh đánh chết tôi đi.”

La Tân Thành vung nắm đấm lên.

“Đây là nghĩa trang.” Đột nhiên Dung Nhan hét lên từ phía sau La Tân Thành: “La Tân Thành, anh đánh anh ấy ở đây, em gái anh sẽ cảm thấy không vui đâu.”

Tiếng cô rất dõng dạc, vang lên trong tiếng mưa gió nơi hiu quạnh này. La Tân Thành như bị điện giật vội dừng tay lại.

Dung Nhan nói tiếp: “Anh ấy vô tội. Đấy là sự lựa chọn của em gái anh, anh không nên oán trách ai cả.”

Cuối cùng La Tân Thành thở dài, thu nắm đấm lại và từ từ buông cổ áo Mã Đạt ra.

Mã Đạt thở dốc, đứng lên khỏi bia mộ. Dung Nhan đưa cho anh cái ô, nhưng anh không chịu bật lên mà cứ đứng đấy mặc cho nước mưa làm ướt hết người.

“Tại sao cô lại đi cùng với nó?” La Tân Thành nhìn Dung Nhan hỏi.

“Việc này không liên quan gì đến anh” Dung Nhan lắc đầu, kéo tay Mã Đạt: “Mã Đạt chúng ta về thôi.”

Mã Đạt nhìn lại mộ La Tấm Tuyết lần cuối rồi bước theo Dung Nhan. Đằng sau anh vọng lại tiếng La Tân Thành: “Đừng để tao nhìn thấy mặt mày lần nữa.”

Họ đi như chạy ra khỏi nghĩa trang, tìm đến chỗ đỗ xe của Mã Đạt. Dung Nhan giục: “Chúng ta mau về thôi.”

Mã Đạt nổ máy xe nhanh chóng chạy lên đường cao tốc, từ đây về thành phố chỉ mất 20 phút xe chạy. Anh nghe thấy Dung Nhan hỏi từ phía sau: “Vừa nãy anh ta có làm đau anh không?”

Mã Đạt lắc đầu.

“Anh nói dối, anh nhìn xem ở cổ có mấy vết hằn đỏ đấy” Dung Nhan nhẹ nhàng nói, giọng cô đã hiền hòa trở lại.

Qua chiếc gương, Mã Đạt thấy cổ mình đúng là có vết hằn đỏ thật. Anh nhấn mạnh chân ga nói: “Dung Nhan, cô đừng hỏi nữa, bây giờ tôi sẽ đưa cô về nhà.”

“Không, tôi muốn hỏi. Nếu hai năm trước, anh trai của La Tấm Tuyết và anh đã gặp nhau, vậy thì tại sao anh lại không biết Chu Tử Toàn là chồng của La Tấm Tuyết?”

“Tôi không biết, sau khi sự việc xảy ra, toi chỉ thấy anh trai cô ấy, tất cả công việc cần giải quyết đều do anh trai cô ấy làm, xem ra La Tân Thành rất yêu quý em gái mình. Khi đó tôi cũng thấy lạ, vì sao không thấy chồng cô ấy xuất hiện, tôi thậm chí còn không biết chồng cô ấy là ai.” Mã Đạt nhìn Dung Nhan rồi nói. “Vừa nãy ở ngoài nghĩa trang, cô có chú ý đến tấm bia mộ của La Tấm Tuyết không. Tấm bia ấy cũng do La Tân Thành làm, trên bia mộ không có tên Chu Tử Toàn. Thông thường bia mộ phải do người chồng làm cho vợ.”

“Đúng, tôi có để ý đến.”

“Điều đó nói lên cái gì?”

Dung Nhan nhắm mắt lại, nói: “Có lẽ quan hệ giữa chồng tôi và La Tấm Tuyết không được hạnh phúc như người ta đồn.” ° ° ° Dấu chân.

Diệp Tiêu nhìn thấy trên sàn nhà nhẵn bóng có mười mấy dấu chân. Anh cẩn thận khoanh mấy vòng quanh những dấu chân đó. Đây là dấu chân của loại giày nam. Trận mưa đêm qua đã là cho những con đường quanh đây dính dầy bùn đất nên những dấu chân trông càng rõ hơn.

Đương nhiên những dấu chân người trong một ngày mưa chưa nói lên điều gì. Sáng sớm nay khi Diệp Tiêu đến trên tiền sảnh của công ty chứng khoán Thiên Hạ đã có vô số dấu chân nam nữ. Nhưng cái làm cho Diệp Tiêu chú y là… đây là cửa phòng làm việc của Chu Tử Toàn.

Phòng làm việc của Tống giám đốc nằm ở cuối hành lang, phía trước cửa phòng 10m là văn phòng của cô thư kí Tang Tiểu Vân. Từ văn phòng của Tang Tiểu Vân đến trước cửa phòng làm việc của tổng giám đốc là một đoạn hành lang dài khoảng 10m, hai bên không có phòng hoặc đoạn rẽ nào. Bây giờ Diệp Tiêu đang đứng ở chỗ hành lang đó, đối diện với của phòng làm việc của tổng giám đốc. Trước mặt anh là hàng chục dấu chân, có cái hướng lên phía trước, có cái hướng về phía sau, nhưng tất cả những dấu chân đó đều quy tụ về cửa phòng làm việc của tổng giám đốc.

Sau một phút, Diệp Tiêu cho gọi Tang Tiểu Vân. Anh hỏi một cách lạnh lùng: “Cô Tang, hôm qua có ai vào đây không?”

“Hôm qua? Không ạ, từ tuần trước khi anh và anh Trịnh cùng đến xem xét rồi về, phòng làm việc của tổng giám đốc đóng cửa suốt, không có ai vào cả.”

Diệp Tiêu đã hiểu. Anh nhìn những dấu chân rồi nói: “Cám ơn cô, cô có thể giúp tôi mở cửa được không?”

“Tất nhiên là được.” Tang Tiểu Vân nhìn Diệp Tiêu một cách khó hiểu, sau đó lấy từ trong ngăn kéo ra chiếc chìa khóa của phòng tổng giám đốc.

Trước tiên Diệp Tiêu dùng một mảnh vải lau sạch gót giày của mình, sau đó đưa mảnh vải cho Tang Tiểu Vân. Cô cũng bắt chước Diệp Tiêu lau sạch gót giày. Diệp Tiêu gật đầu: “Được rồi, cô mở cửa đi.”

Tang Tiểu Vân đi đến trước cửa, dùng chìa khóa mở cửa phòng. Cô bước vào căn phòng làm việc của tổng giám đốc đã lâu không có hơi người. cô nhìn quanh đồ đặc trong phòng, rồi bỗng kêu lên: “Trời ơi.”

Dự đoán của Diệp Tiêu quả không sai, phòng làm việc của Chu Tử Toàn đã bị lục tung. Tất cả các ngăn kéo đều bị kéo tung ra. Giấy tờ rơi lả tả dưới đất. Một loạt những đồ lung tung được vứt đầy trên bàn, ngay cả đến két bảo hiểm cũng bị mở. Nhưng đối với Diệp Tiêu, cái hiện lên rõ nhất trên sàn nhà là một dấu chân màu đen.

Tang Tiểu Vân tròn xoe mắt nhìn Diệp Tiêu, sợ hãi đến nỗi không nói thành lời.

“Đừng sợ.” Diệp Tiêu an ủi cô, sau đó dùng điện thoại di động gọi về cục xin tiếp viện.

20 phút sau, các thành viên của tổ khám nghiệm hiện trường đã có mặt, họ bận rồn xông vào phòng để tiến hành công việc, chốc chốc đèn flash của máy ảnh chụp hiện trường lại lóe lên trong phòng. Diệp Tiêu và Tang Tiểu Vân đứng đợi ở bên ngoài, Trịnh Trọng được tin cũng đã có mặt ngay.

“Trịnh Trọng, xin anh hãy tin tôi, chìa khóa phòng làm việc của tổng giám đốc lúc nào cũng ở trong ngăn kéo của tôi, tôi không đưa nó cho bất cứ ai. Những ngày này tôi cũng không thấy có ai vào đây cả.” Tang Tiểu Vân lo lắng nói với họ.

“Tiểu Vân à, tất nhiên là chúng tôi có tin cô.” Trịnh Trọng đã rất thân thiết với Tang Tiểu Vân nên anh đã dùng cách xưng hô thân mật này. Sau đó, anh quay người lại nói với Diệp Tiêu: “Nhưng vừa nãy, người của tổ khám nghiệm nói cửa và khóa đều không có dấu vết bị cậy phá, chắc chắn là người này đã dùng chìa khóa mở cửa vào phòng.”

“Hiển nhiên, người đêm qua vào đâ

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Phận má hồng lấy chồng ‘gay’

Cặp đôi nghịch ngợm

Thơ Radio: Mình hiểu nhau thêm một chút được không em?

Cháy Lên Đi Lửa Tình Yêu

Tiết lộ 5 cung hoàng đạo may mắn nhất trong tuần này