- Làm sao thế ông?!
Nhưng Hải còn chưa kịp đáp lại cái câu hỏi đó, đồng tử của cậu chưa kịp trở về trạng thái bình thường thì Hải nhận ra cái mặt thò vào chính là ông Lý. Ống Lý lúc này mới thẳng người nhìn chằm chằm vào mặt Hải. Hải vẫn ngồi co ro vào góc giường, tim cậu bây giờ vẫn còn đập loạn lên như thể nhẩy ra khỏi lồng ngực. Hải thở dồn dập nói:
- Bác … bác làm cháu hết hồn …
Ông Lý quay mặt đi về phía giường mình nằm không nói câu gì, Long thấy thế thì lại tắt đèn đi ngủ tiếp, bây giờ chỉ còn mỗi Hải là ngồi tựa lưng vào tường trong cái bóng tối đó. Hải ngồi cố trấn tĩnh một lúc, thế rồi cậu lại từ từ nằm xuống. Có lẽ do lúc nãy ông Lý dọa, mà giờ Hải đã tỉnh táo hẳn, cậu ta ngước mắt nhìn về phía buồng tắm, không còn ánh đèn nhấp nháy, tiếng nước chảy róc rách cũng đã biến mất, cả căn phòng lại chìm vào trong bóng tối im lìm. Hải bây giờ đã yên tâm hơn, thế nhưng bỗng cậu ta cảm giác như có một cái gì đó không ổn, cái khuôn mặt lúc nãy của ông Lý, cái khuôn mặt đó nó vô hồn lắm. Nghĩ đến đây Hải bắt đầu dựng tóc gáy, tại sao lúc nãy ông Lý vô phòng mở cửa mà cậu ta lại không nghe thấy gì. Từng chiếc long gà lại dựng đứng lên trên cơ thể cua Hải, thế rồi những gì mà Long nói với Hải hồi nãy càng làm cho cậu ta sợ hơn, “biết đâu bác Lý … bác ta là ma”. Nghĩ đến đây, hải từ từ quay đầu nhìn về phía giường ông Lý. Hải lại giật thót mình ré lên khe khẽ khi mà cậu thấy ông Lý đang nằm nghiêng người quay mặt, hai mắt ông ta nhìn trừng trừng về phía mình. Thế rồi như cố trấn tĩnh bản thân, Hải khẽ gọi:
- Bác Lý … bác Lý ơi …
Mặc cho Hải có cố thều thào gọi ông Lý trong đêm như thế nào, thì ông Lý vẫn nàm im nghiêng người hai mắt nhìn chằm chằm về phía Hải. Hải còn đang thều thào gọi thì Long nằm cạnh cậu ta tỏ ra vẻ khó chịu, Long mắng khẽ:
- Ngủ đi ông ơi, muộn rồi.
Thật kì lạ, ngay khi Long vừa mắng khẽ Hải thì ngay lập tức ông Lý lại nằm xoay thẳng người, hai tay đặt ngay ngắn trước ngực. Hải thấy ông Lý đã thay đổi tư thế nằm thì cậu ta cũng thở phào nhẹ nhõm, cái nỗi lo sợ của cậu ta cũng tạm thời lắng xuống. Nói như vậy thôi chứ thực chất trong lòng Hải vẫn canh cánh một cái nỗi lo sợ, cậu ta sợ rằng không biết rồi ông Lý sẽ còn làm những gì nữa. Và rồi cứ như thế, Hải thì vẫn nằm đó canh cánh lo trong lòng, hai bên là hai người đã “kéo cưa” từ lúc nào. Hải nằm đó nghe cái bản nhạc kéo cưa mãi cũng nản cả người, và rồi cuối cùng cái cơn buồn ngủ cũng đã ập đến với cậu.
Hải đang lim dim chìm dần vào giấc ngủ, bất chợt cậu nghe bên tai có tiếng ông lý lẩm bẩm cái gì đó. Như một thứ thuốc lạ, Hải đã tỉnh hẳn ngủ, thế rồi cậu cố lắng tai nghe. “không lẽ ông Lý đang nói mơ?”, Hải nghĩ thầm trong đầu vì những gì mà cậu nghe được thì có vẻ như là ông Lý đang chửi ai đó gây ồn ào mất trật tự lắm. Chợt ông Lý ngồi thẳng người trên giường, vẻ mặt khó chịu, ông ta liên tục chửi rủa cái gì đó. Hải lúc này thì người cứng đờ lại vì sợ, cái gì nữa thế này? Không nói không rằng, ông Lý rời khỏi giường miệng vẫn lẩm bẩm, thế rồi ông mở cửa phòng đi ra, bỏ lại Hải nằm đó hai mắt vẫn he hé ra liếc theo. Ông Lý ra ngoài được một lúc thì Hải nghe thấy tiếng người léo nhéo ở ngoài hành lang vọng vào, hai người này đang cãi nhau. Hải nghe rõ nhất là tiếng ông Lý, thế nhưng người kia thì Hải không nghe rõ lắm, có vẻ như là một người con gái. Cái tiếng cãi nhau cứ thế vang vọng, sau đó là một tiếng đóng cửa cái rầm. Hải nghĩ thầm trong đầu không hiểu nổi ông Lý đi cãi nhau với ai. Thế rồi cánh cửa phòng lại mở, Ông Lý bước vào trèo lên giường nằm lại vị trí ngay ngắn, không nói không rằng, Hải thì nằm bên này cứ liếc mắt nhìn ông ta mà trong đầu tò mò lắm. Nhưng chỉ độ mười lăm phút sau, ông Lý lại bắt đầu lầm rầm chửi, có vẻ như lần này ông ta khó chịu lắm. Thế rồi ông Lý ngồi bật dậy trên giường, ông ta chửi rủa thành tiếng:
- Đ* má chúng nó, đêm rôi mà đéo cho ai ngủ cả!
Thế rồi ông Lý như điên như dại, ông ta lao ra ngoài mở cửa thế rồi đóng sập cửa cái “rầm” phía sau lưng. Hải thì rùng mình còn Long thì do tiếng động bất ngờ mà cậu cũng tỉnh giấc. Long uể oải ngồi dậy trong bóng tối nói:
- Lại cái gì nữa thế?
Hải lúc này quay qua nhìn Long không nói gì, Long với tay bật đèn bàn thế rồi cậu đứng lên đi vệ sinh. Lúc đi ra, Long nhìn qua giường ông Lý thì thấy trống trơn, Long lim dim hỏi Hải:
- Bác Lý đâu rồi? Hải đáp:
- Lúc nãy bác ta sồng sộc đi chửi nhau với ai ý …
Long nghe cái câu nói đó của Hải thì cũng chả hiểu cậu ta đang nói gì, nhưng có lẽ do cái cơn buồn ngủ đang kéo đến nên Long cũng chỉ gật đầu ậm ừ cho qua, thế rồi cậu trèo lên giường ngủ tiếp. Nhưng ngay khi Long kịp chìm vào cái giấc ngủ ngọt ngào đó thì cái điện thoải của cậu bỗng rung lên ầm ầm trên cái bàn đầu giường. Long uể oải với tay nhấc máy lên nghe:
- A … lô …
Đầu dây bên kia là Hương đang nói giọng khó chịu:
- Cậu bảo bác Lý đừng có lên đây làm phiền bọn tớ nữa, cả đêm có ai làm gì ầm ầm đâu mà cứ lên đây đập cửa quát tháo… mấy lần rồi …
Long nghe điện thoại cứ ầm ừ cho quá, thế rồi cậu ta để lại máy trên bàn, Long nói với Hải:
- Khi nào bác Lý về thì cậu bảo bác Lý đừng lên đó làm phiền Hương với trà nữa nhé.
Hải vô cùng kinh ngạc khi nghe Long nói thế, nhưng khi cậu kịp nói gì thêm thì Long đã ngáy khò khò rồi. Hải lại nằm đó một mình trong bóng tối, thì ra là ông Lý lên mắng hai người kia, phòng họ ngay trên đầu phòng của ba người mà. Thế nhưng Hải nhớ rõ là bản thân cậu thức từ lúc nãy đến giờ có nghe thấy gì đâu?
Còn đang lúng túng trong những cái suy nghĩ hỗn độn đó, chợt bên tai Hải nghe có tiếng mở cửa phòng, cậu từ từ liếc mắt nhìn thì đó chính là ông Lý. Nhưng dường như có cái gì đó không phải, tại sao, tại sao ông Lý lại có dáng đi kì cục vậy. Hải run rẩy rõi mắt theo ông ý, cái dáng đi lưng gù từng bước tiến vào trong buồng, khuôn mặt vô cảm và lạnh lẽo đến vô cùng. Ông Lý từ từ tiến lại về phía giường mình, nhưng ông ta không nằm lên giường ngay, mà cứ ngồi đó khom lưng ở cái ghế đó lắc lư. Hải nằm đó liếc mắt mà toát hết cả mồ hôi, “thôi chết rồi … đúng ông Lý bị vong nhập rồi”. Hải còn đang sợ hãi tột độ thì cái điện thoại của Long rung ầm ỹ cả cái bàn. Hải giật bắn mình v