Đọc truyện ma - Ranh Giới Mong Manh (8 Chương HTGCMCĐ) - đọc lúc nữa đêm - Truyện Ma - thichdoctruyen.yn.lt
Teya Salat

Đọc truyện ma - Ranh Giới Mong Manh (8 Chương HTGCMCĐ) - đọc lúc nữa đêm (xem 1553)

Đọc truyện ma - Ranh Giới Mong Manh (8 Chương HTGCMCĐ) - đọc lúc nữa đêm

Sau cái đêm kinh hoàng đó, cả đoàn lập tức thu dọn ra về, không ai nói với ai một câu nào. Phải đến chiều thì chiếc xe ô tô đặt mới quay lại, mọi người lặng lẽ bước lên, trong đầu họ là những sự kiện kinh hoàng diễn ra vào tối qua. Nhưng có lẽ sự sợ hãi của cả đoàn đã làm họ không để ý đến một điều đặc biệt, đó là những gì xảy ra vào đêm qua không một ai khác nghe thấy hay hay biết gì, ngoại trừ những người trong đoàn. Như thế chẳng phải là rất lạ hay sao?

Chương 10: Sự Thật Phơi Bầy.

Long ngồi đó thuật lại cho bà Lê nghe về những gì mà họ đã gắp phải trong chuyến đi làm phim phóng sư vừa rồi tại Đà Lạt. Trong lúc kể, người Long vẫn rung lên từng hồi như thể cái cảm giác của những giây phút kinh hãi lại hiện về. Bà Lê ngồi đó nghe Long kể, mặt không hề biến sắc, bà ta từ từ nhâm nhi ly cà phê và chìm đắm vào từng câu từng chữ của Long. Kể xong câu chuyện, Long lại một lần nữa nhìn bà Lê với ánh mắt cầu cứu, thế rồi cậu nói:

- Con xin bà … con biết bà có cách … mong bà cứu họ …

Bà Lê đến bây giờ thì mới thở dài một tiếng nghe vô cùng não nề, thế rồi bà hỏi Long:

- Cậu có biết cái bóng người đàn ông lưng còng đó là ai không?

Long nhìn bà Lê vẻ mặt tò mò lắm, thế rồi bà Lê nói:

- Đó chính là ba tôi đó.

Nghe đến đây thì Long thất kinh, thậm chí là cậu còn có phần kinh hãi. Nhưng có lẽ bây giờ cái chiếm toàn bộ tâm trí của Long là sự tò mò. “Tại sao bà Lê lại nhận cái vong ông lão đó là ba mình? Không lẽ còn có gì uẩn khúc?”. Biết rõ là Long đang rất tò mò và muốn biết đầu đuôi sự việc, bà Lê đành kể lại cho Long nghe đầu đuôi sự việc.

Thì ra ba của bà Lê trước đây là quản gia chính của một viên tướng Pháp được cử sang Việt Nam. Vào cái thời điểm mà thế lực Pháp trở nên hùng mạnh tại Việt Nam, viên tướng Pháp này nhận thấy Việt Nam còn quá hoang sơ và quả thật là một nơi lí tưởng để sinh sống, an dưỡng. Chính với cái lí do đó,viên tướng Pháp đã chọn một miếng đất thật lớn ngay cạnh con dốc X tại Đà Lạt này. Cho xây lên một tòa biệt thự ba tầng hiên ngang, đồng thời ông ta còn mang cả vợ con qua đây ở. Chính tại cái thời điểm đó, mà viên tướng Pháp bắt đầu thuê người giúp việc và quản gia. Ba của bà Lê do may mắn có học được tiếng Pháp, nói nghe có vẻ thuần thục nên đã được làm quản gia chính của gia đình. Thời gian thấm thoát trôi qua, ba bà Lê làm việc đó cũng được trả lương kha khá, thế là cuộc sống của gia đình bà Lê cũng có thể được coi là đi lên từ đó.

Thế nhưng rồi cho đến một ngày, ba của bà Lê quay về nhà vào buổi sáng. Bà Lê chạy ra đón ba thì thấy lạ lắm vì tại sao ba mình lại về vào ban ngày thế này. Bà Lê chạy đi pha một ly cà phê cho ba, chỉ thấy ba mình ngồi đó đôi mắt vô hồn lắm, tay cầm ly cà phê mà cứ run lên bần bật. Bà Lê lúc đó mới có tầm mười hai tuổi, cái độ tuổi đủ lớn để nhận ra rằng có cái gì đó không bình thường ở ba mình. Thế rồi diễn biến ngày càng trở nên khốc liệt tại Việt Nam khi mà lực lượng Việt Minh ra đời và tạo khó dễ cho chính quyền Pháp tại Việt Nam. Về phần ba của bà Lê, ông ta lại thường xuyên đi sớm về khuya thất thương, bên cạnh đó, ông thường đi bố thí và phát trẩn cho những người nghèo đói. Ngoài ra, ông còn rất chăm lên chùa để cầu cúng. Chính vào cái thời điểm đất nước hỗn loạn đó, nhờ có ba của bà Lê đã chia đôi bàn tay của mình ra với mọi người xung quanh mà gần như ai ai trong vùng cũng nể phục và biết ơn ông ta.

Mùa đông năm đó ba bà Lê bắt đầu đổ bệnh, một thứ bệnh lạ lắm, mặc dù đã đi khám khắp nơi, gặp nhiều vị bác sĩ tài giỏi nhưng tất cả đều chịu bó tay. Mặc dù đã bị bệnh nặng, sức khỏe suy dảm đi nhiều, nhưng bà Lê vẫn để ý thấy lính Pháp của viên tướng kia tới nhà và kêu ba của mình đi làm. Mẹ bà Lê và bà năn nỉ ba mình là nên xin nghỉ ở nhà giưỡng sức, nhưng ông ta vẫn nhất quyết ra đi. Thế rồi cuối mùa đông năm đó, không hiểu vì lí do gì mà đồng loạt người làm tại tòa biệt thự đó đểu xin nghỉ làm. Đặc biệt hơn là họ bắt đầu rỉ tai nhau về những chuyện kinh dị xảy ra bên trong căn biệt thự đó. Ví như chuyện người vợ viên tướng Pháp thi thoảng nửa đêm dậy ôm cái gối ngồi góc phòng khóc lóc, đứa con trai thì lơn cơn điên dại lúc nào cũng cắn xé người khác như một con thú. Đến nỗi mà chính tay viên tướng Pháp phải tự phá buồng để mà làm cái cũi sắt nhốt con mình. Còn có rất nhiều chuyện kinh dị khác như tiếng la hét, tiếng khóc rũ rượi thậm chí là cả đồ đạc tự động di chuyển nữa. Nghe được những chuyện đó, má bà Lê và bà ta đã hết sức khuyên can chồng mình nên nghỉ việc nhưng ông vẫn một mực không, chính ba bà Lê là người đã đi đặt tượng Địa Tạng Vương Bồ Tát để ở căn phòng dưới tầng một. Thế nhưng cuối cùng cái gì đến cũng phải đến, cả căn biệt thự bỗng bốc cháy phừng phừng, không một ai sống xót cả.

Kể đến đây bỗng bà Lê im lặng, trên khuôn mặt đã thoáng vết đồi mồi đó bỗng như có một giọt lệ tuôn rơi. Long ngồi im lìm lắng nghe cái câu chuyện có thoáng chút buồn đó, trong đầu cậu còn nhiều điều tò mò muốn hỏi lắm, nhưng không hiểu vì lí do gì mà cậu đã không mở lời. Bà Lê lấy ta quệt đi giọt lệ đó, thế rồi bà ta nhìn Long với cặp mắt đã ướt lệ, bà nói:

- Thế nhưng ba tôi là người duy nhất không bỏ mạng tại ngôi nhà đó …

Long nghe đến đi thì chợt cậu cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng vô cùng, vì qua những gì bà Lê kể, cậu thấy rằng ông là người hiền đức, và cuối cùng người hiền đức cũng được trời thương. Bà Lê tiếp lời:

- … nhưng mà ba tôi cũng mất chỉ sau ba ngày…

Cái câu kết đó tựa như một tiếng sét đánh ngang tai Long vậy, trong tim của cậu bỗng cảm thấy nhức nhối vô cùng, thế rồi Long nói giọng buồn bã:

- Cháu … cháu thực sự không biết nên nói gì …

Thế nhưng dường như Long không thể tin vào mắt mình khi cậu nhìn thấy một nụ cười nho nhỏ trên khuôn mặt bà Lê. Bà nói:

- Cậu biết không, có nhiều cái trên đời này nó vô lý và bất công bằng lắm, nhưng chúng ta vẫn phải sống tiếp cái bể khổ này.

Long càng nghe thì trong lòng càng đồng tình hơn với cả bà Lê. Thế rồi chợt bà Lê nói:

- Cậu có biết điều cuối cùng ba tôi nói với tôi là điều gì không?

Long khẽ lắc đầu, thế rồi chợt bà Lê đổi giọng, một cái giọng trầm mà vang vọng lắm, tựa như tiếng của người cõi trên nói vọng xuống vậy:

- Ba tôi nói rằng, sống trên đời này ân oán tuần hoàn, cái gì cũng có liên quan đến nhau. Bản thân chúng ta sống trên cõi đời này không phải chỉ cho riêng mình chúng ta, những gì chúng ta làm, không phải chỉ có mình bản thân chúng ta chịu, mà cái vận hạn hay như báo ứng còn liên quan tới người thân xung quanh ta, những người mà chúng ta yêu thương nhất.

Long nghe bà Lê nói vậy thì cậu lại càng không hiểu, cuối cùng cậu ta cũng đủ can đảm để mở lời:

- Bác … bác có thể cho cháu biết chuyện gì đã xảy ra với ông được không ạ?

Bà Lê lúc này mới thở dài, thế rồi bà cúi đầu và bắt đầu kể lại câu chuyện về ba của bà.

Thì ra cái viên tướng mà ba bà Lê làm quản gia cho là một kẻ rất ác độc, ông ta là người chuyên môn trực tiếp ra lệnh, hoặc đôi khi là hành hạ tù nhân

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Truyện Hay Tôi, Em

Có Một Tình Yêu Không Thể Nghi Ngờ

Xem tử vi ngày 14/03/2017 Thứ Ba ngày của 12 cung hoàng đạo

Xem tử vi ngày 02/04/2017 Chủ Nhật của 12 cung hoàng đạo

Bụi vào mắt ba