“Chỉ có một khuyết điểm nhỏ”, ông lại bắt đầu ra chiều biện bạch. “Nhỏ thôi. Và xin cứ tin tôi đi, tôi chỉ là người không chuyên môn, một thường nhân. Cô biết chứ? Tôi chỉ là khán giả. Vậy thì tôi biết gì? Tuy nhiên, tôi vẫn có cảm tưởng, cảm tưởng của một người thường, là bè nhạc đệm đã nhảy xổ vào một vài lớp cảnh. Nó làm rộn quá đáng”. Lúc này, ông ta đã hăng lên, sôi nổi. “Nó cứ theo nhắc nhở tôi mãi rằng đây là một cuốn phim xi-nê. Bà biết chứ? Cũng giống hệt như bao nhiêu những góc độ thu hình tân kỳ gần đây vậy. Nó gây xao lãng quá sức. À này, thưa cô MacNeil, cái bản phối nhạc đó có phải tác giả đã ‘thuỗn tạm’ của nhạc sĩ Mendelssohn không, có lẽ?”
Chris khẽ nhịp mấy ngón tay lên bàn. Cái gã thám tử lạ lùng. Tại sao ông ta cứ nhìn Karl suốt?
“Tôi cũng không biết nữa”, nàng bảo. “Có điều tôi rất hân hạnh là ông thích cuốn phim ấy. Thôi, ông uống đi”, nàng nhắc ông ta, gật đầu về phía ly Calso. “Thứ nước này có khuynh hướng làm mập đấy”.
“Vâng, đã hẳn. Tôi quá sức ba hoa, mà cô thì lại bận rộn. Xin bỏ lỗi cho”. Ông nâng ly nước lên như thể chúc sức khỏe rồi uống cạn, ngón tay út của ông cong xa ra khỏi các ngón tay khác, ra dáng nết na. “Ái chà, ngon, ngon thật”, ông hít hà, mãn nguyện. Lúc ông đẩy chiếc ly qua một bên, mắt ông thoáng bắt gặp bức tượng chim do Regan nặn. Lúc đó bức tượng là vật trang trí chính ở giữa bàn, chiếc mỏ chim trôi nổi như châm biếm suốt dọc chiều dài trên mấy lọ tiêu. “Kỳ quặt”, ông mỉm cười. “Hay”. Ông ngước lên. “Nhà nghệ sĩ?”
“Con gái tôi đấy”, Chris bảo ông.
“Ngộ lắm”.
“Này, tôi không thích cứ…”
“Vâng, vâng, tôi biết, tôi quấy rầy quá thể. Vâng, đây, chỉ một câu hỏi, hoặc hai câu, là chúng ta xong. Thật vậy, duy nhất chỉ một câu hỏi thôi rồi tôi xin kiếu ngay”. Ông nhìn đồng hồ tay như thể bồn chồn muốn cáo lui ngay để đến một cuộc hẹn nào đó. “Xét vì ông Dennings xấu số”, ông nói một cách khó nhọc, hổn ha hổn hển, “đã hoàn tất việc làm phim của ông ta tại khu vực này, nên chúng tôi thắc mắc không biết rằng ông ta có thể đến thăm một ai đó vào cái đêm xảy ra tai nạn đó không? Dĩ nhiên ngoài cô ra, tôi muốn biết là ông ta có còn bạn bè nào nữa ở khu vực này hay không?”
“Ờ, đêm hôm đó ông ta đã ở đây”, Chris bảo ông.
“Hả?” Đôi mày viên thám tử nhướng lên như hai cái lưỡi liềm. “Gần thời gian xảy ra tai nạn chăng?”
“Tai nạn xảy ra khi nào?” Nàng hỏi ông.
“Bảy giờ năm phút”, ông bảo.
“Vâng tôi nghĩ thế”.
“Chà, thế là xong rồi”, ông gật đầu, quay người trên ghế ra chiều chuẩn bị đứng lên. “Ông ta say, ông ta cáo lui, rồi ông ta ngã xuống dãy bậc cấp. Phải, thế là xong. Rõ ràng quá. Dù vậy, thưa cô, để có tài liệu ghi vào hồ sơ, cô có thể cho tôi biết ông ta rời nhà này khoảng mấy giờ được không?”
Ông ta quào vào sự thật như một gã độc thân ngắt véo vào rau cỏ ở ngoài chợ. Làm thế nào mà ông ta lên được chức trung úy nhỉ? Chris thắc mắc. “Tôi không biết”, nàng đáp. “Tôi không có gặp ông ấy”.
“Tôi không hiểu”.
“Thế này, ông ta đến và đi lúc tôi vắng nhà. Lúc đó tôi đang bận ở văn phòng một bác sĩ ở Rosslyn”.
“À, tôi hiểu”. Ông ta gật gù. “Dĩ nhiên rồi. Nhưng thế thì làm sao cô lại biết ông ta có đến đây?”
“Ờ, thì Sharon nói”.
“Sharon?” ông ngắt ngang.
“Sharon Spencer. Cô ta là thư ký riêng của tôi. Cô ta có ở đây lúc Burke ghé vào. Cô ta…”
“Ông ta đến thăm cô ấy?”
“Không, thăm tôi”.
“Vâng, hẳn thế rồi. Vâng, xin lỗi vì tôi đã ngắt lời”.
“Con gái tôi bị ốm và Sharon bỏ ông ta ở đây để đi mua ít thuốc men theo toa bác sĩ. Tuy nhiên khi tôi về đến nhà thì Burke đã bỏ đi”.
“Lúc đó là mấy giờ, xin cho biết?”
“Bảy giờ mười lăm hay khoảng đó, bảy giờ rưỡi”.
“Cô rời nhà lúc mấy giờ trước đó?”
“Có lẽ vào khoảng sáu giờ mười lăm”.
“Mấy giờ thì cô Spencer rời nhà?”
“Tôi không rõ”.
“Và giữa khoảng thời gian cô Spencer ra đi và thời gian cô (Chris) về nhà, còn ai ở trong nhà này với ông Dennings, ngoài con gái của cô không?”
“Không còn ai”.
“Không còn ai à? Ông ta bỏ cháu bé lại một mình sao?”
Nàng gật đầu.
“Không có người giúp việc nào sao?”
“Không, Willie và Karl lúc đó…”
“Họ là ai vậy?”
Chris bỗng cảm thấy như đất sụt lỡ dưới chân nàng. Cuộc hội kiến lùng sục đánh hơi này, nàng nhận ra, thoắt đã trở nên màn thẩm vấn khắc nghiệt như sắt thép. “Kìa, Karl đang đứng ngay đó”. Nàng hất đầu ra hiệu, tia mắt nàng đậu hững hờ trên lưng người giúp việc. Anh ta vẫn còn đánh bóng lò nướng bánh.
… “Còn Willie là vợ anh ấy”, nàng nói tiếp. “Hai vợ chồng là quản gia của tôi”. Anh ta vẫn tiếp tục đánh bóng… “Buổi chiều hôm đó họ được nghĩ việc và lúc tôi về đến nhà, họ vẫn chưa trở về. Willie…” Chris ngưng ngang.
“Wille làm sao?”
“Ồ, không, chẳng làm sao cả”. Nàng nhún vai lúc nàng rứt tia nhìn ra khỏi thớ lưng rắn chắc của người gia nhân. Lò nướng đã sạch boong, nàng nhận thấy. Thế tại sao Karl cứ chà hoài vậy?
Nàng nhón lấy một điếu thuốc. Kindeman châm lửa cho nàng.
“Như vậy là chỉ còn mỗi mình con gái cô biết được Dennings ra khỏi nhà lúc nào thôi”.
“Thực sự đó là một tai nạn sao?”
“Ồ, dĩ nhiên. Đây chỉ là vấn đề thủ tục thôi, cô MacNeil ạ, thủ tục thôi mà. Ông Dennings không hề bị cướp và ông không có kẻ thù, theo chỗ tôi biết thì không có ai, nghĩa là, nội trong quận Columbia này”.
Chris ném một cái nhìn thoáng về phía Karl rồi đảo mắt ngay trở lại phía Kinderman. Không biết ông ta có để ý thấy không? Chắc là không? Ông ta đang bận sờ mó bức tượng chim.
“Nó có một cái tên, loài chim này này, nhưng tôi không sao nghĩ ra được. Một cái tên gì đó”. Ông nhận thấy Chris đang nhìn trừng trừng và có vẻ bối rối. “Thứ lỗi cho tôi, cô đang bận quá. Vâng, một phút nữa thôi là chúng ta xong. Nào, con gái cô, cô bé hẳn là biết lúc ông Dennings rời khỏi nhà chứ?”
“Không, nó không biết đâu. Lúc đó nó đã được chích thuốc an thần với liều lượng mạnh”.
“Ái chà, khốn khổ thân tôi, thật xấu hổ, xấu hổ quá”. Đôi mi mắt ủ rũ của ông rỉ ra vẻ quan tâm. “Bệnh nặng à?”
“Vâng, tôi e rằng thế”.
“Xin phép hỏi là…” ông thăm dò với một dáng điệu tinh tế.
“Chúng tôi vẫn chưa được biết”.
“Phải coi chừng gió lùa”, ông lưu ý một cách xác quyết.
Chris có vẻ lúng túng.
“Một cơn gió lùa giữa mùa đông khi trong nhà đang hâm hấp nóng chính là một tấm thảm thần cho lũ vi trùng đó. Mẹ tôi thường bảo thế. Có lẽ đó là thần thoại dân gian. Có lẽ thế”. Ông nhún vai. “Nhưng theo tôi, một thần thoại, nói đúng ra, cũng giống như một tờ thực đơn trong một nhà hàng Pháp sang trọng: một sự ngụy trang phức tạp, hào nhoáng che đậy cho một sự thật mà nếu thiếu sự ngụy trang đó, người ta sẽ không chịu nuốt trôi đâu, chẳng hạn như món đậu lima đó”, ông ta hăng say thuyết.
Chris thoải mái lại.