“Đích thị là phòng cô bé rồi, đúng là phòng cô bé”, ông trỏ lên trần nhà, “với cánh cửa sổ lớn nhìn ra dãy bậc cấp đó?”
Chris gật đầu.
“Nhớ đóng cửa sổ đó lại thì cô bé sẽ khỏe thôi”.
“Vâng, thì cửa sổ đó lúc nào cũng đóng, cả các cánh cửa chớp của nó bao giờ cũng đóng thường xuyên”. Chris bảo lúc ông ta đút một bàn tay to bè vào túi áo vét.
“Cô bé sẽ khỏe ngay thôi”. Ông lập lại như dạy đời. “Chỉ cần nhớ điều này, cẩn tắc vô áy…”
Chris lại nhịp mấy ngón tay lên bàn trở lại.
“Cô bận quá. Thôi, chúng ta xong. Chỉ ghi chú một điều vào hồ sơ – thủ tục mà – là chúng ta xong hết”.
Từ trong túi áo vét, ông rút ra một tờ chương trình nhàu nát, quay rô-nê-ô quảng cáo buổi trình diễn kịch bản Cyrano Dennings Bergerac do trường trung học tổ chức, bây giờ ông lại mò mẫm trong các túi áo khoác, thuỗn được một mẫu bút chì số 2 màu vàng, đầy vết răng mà đầu bút có cái vẻ như đã được chuốt bằng lưỡi kéo. Ông trải thẳng tờ chương trình trên mặt bàn, miết cho hết những vết nhăn. “Nào, bây giờ ta ghi một hai tên thôi”. Ông thở phì phò. “Cái tên Spencer ấy viết với một chữ ‘c’ phải không?”
“Phải, c”.
“Một chữ c”. Ông lập lại, viết tên đó trên lề tờ chương trình. “Còn hai người quản gia? John và Willie?”
“Karl và Willie Engstrom”.
“Karl. Phải rồi. Đúng là Karl Engstrom”. Ông hí hoái ghi hai tên đó bằng nét chữ thảo đậm, đen. “Bây giờ tới mục thời gian, tôi nhớ là…” Ông bảo nàng, giọng khản đặc, vừa lật qua bên kia tờ chương trình để tìm chỗ giấy trắng. “Thời gian qua, tôi – Ồ không, hượm đã. Tôi quên mất. Ờ phải, hai người quản gia. Cô đã bảo là họ về đến nhà lúc mấy giờ nhỉ?”
“Tôi chưa nói điều đó. Này Karl, đêm qua anh về nhà lúc mấy giờ vậy?” Chris gọi anh ta.
Người đàn ông Thụy Sĩ quay lại, gương mặt anh ta đầy bí hiểm. “Đúng chín giờ ba mươi phút, thưa bà”.
“Ừ đúng rồi, anh bỏ quên chìa khóa mà. Tôi nhớ là tôi đã nhìn đồng hồ trong bếp lúc anh nhấn chuông gọi cửa”.
“Anh đi xem một phim hay đấy chứ?” nhà thám tử ướm hỏi Karl. “Tôi thì chẳng bao giờ đi xem phim theo nhận định của các mục điểm phim cả”, ông giải thích riêng với Chris. “Nghĩa là theo kiểu mà thiên hạ nghĩ, khán giả ấy”.
“Tôi đi xem Paul Scofield đóng trong phim Lear”, Karl tiết lộ với nhà thám tử.
“À, tôi đã xem phim đó rồi, thật là tuyệt tác. Tuyệt tác. Tuyệt tác”.
“Vâng, tại rạp Crest”, Karl nói tiếp. “Xuất sáu giờ. Ngay sau đó, tôi lên xe buýt ngay trước rạp và..”
“Xin cảm ơn, điều đó không cần thiết”, nhà thám tử phác một cử chỉ phản đối. “Xin khỏi nói thêm”.
“Tôi không thấy có gì phiền”.
“Nếu anh cứ nhất định nói, thì…”
“Tôi xuống xe tại góc phố giữa Đại lộ Wisconsin và phố M. Có lẽ lúc chín giờ hai mươi phút. Sau đó tôi đi bộ về nhà”.
“Coi kìa, anh không cần gì phải khai với tôi cả”, nhà thám tử bảo anh ta, “nhưng dù gì thì, cũng xin cám ơn anh, anh thật hết sức chu đáo. Anh thích phim đó chứ?”
“Phim rất hay”.
“Đúng, tôi cũng nghĩ thế. Ngoại hạng thật. Chà, bây giờ thì…” ông ta quay lại Chris và tiếp tục hí hoáy trên tờ chương trình. “Tôi làm mất thì giờ của cô quá, nhưng công việc thì phải làm thôi”. Ông nhún vai. “Vâng, chỉ một chút nữa là ta xong. Bi thảm… bi thảm thật…” Ông lắp bắp lúc ghi nhanh mấy đoạn đứt khúc trên mấy rìa giấy. “Thật là một tài năng. Một nhân vật hiểu biết con người, tôi tin như vậy, biết cách sử dụng họ. Với bao nhiêu là những yếu tố, những thành phần có thể khiến cho ông ta thành công hay, có lẽ, làm ông thất bại – như thể người quay phim, chuyên viên âm thanh, nhà soạn nhạc, bất cứ… xin sửa chữa giùm tôi nếu tôi nói sai, nhưng đối với tôi, hình như thời đại ngày nay một nhà đạo diễn có tầm cỡ cũng phải xếp suýt soát ngang hàng với một Dale Carnegie. Tôi nói có sai không?”
Nhà thám tử đảo tờ chương trình sang một vị trí khác. “Chà, có lẽ các nhân vật lớn đều thế cả. Những người ở tầm cỡ ông ấy”. Lại một lần nữa, ông ta lại hí hoáy viết. “Nhưng điểm chủ yếu vẫn là đám thương nhân, những thằng ở con sen, những kẻ quan xuyến những tiểu tiết vụn vặt mà nếu họ quán xuyến không đúng cách chúng sẽ trở thành lớn chuyện. Cô có nghĩ thế không?”
Chris ngắm mấy đầu ngón tay và buồn bã lắc đầu. “Khi Burke đã nổi nóng lên rồi thì ông ta chẳng phân biệt gì cả đâu”. Nàng thì thào với một nụ cười gượng gạo, héo hắt. “Không đâu, thưa ông. Tuy nhiên, chỉ khi nào ông ta say thôi”.
“Xong, chúng ta xong”. Kinderman viết một chữ “i” cuối cùng. “Ồ, mà khoan đã”, ông chợt nhớ. “Bà Engstrom. Họ đi và về chung với nhau à?” Ông phát cử chỉ về phía Karl.
“Không, chị ta đi xem một phim của ban Beatles”, Chris đáp ngay lúc Karl quay lại để trả lời. “Vợ tôi về sau tôi vài phút”.
“Tại sao tôi lại hỏi điều đó? Chẳng có gì quan trọng”. Ông nhún vai lúc gấp tờ chương trình lại và đút vào túi áo vét cùng với mẫu bút chì. “Vâng, thế đó. Chẳng là khi về đến sở, thế nào tôi cũng chợt nhớ ra một điều gì mà lẽ ra tôi phải hỏi. Với tôi, điều ấy luôn luôn xảy ra. Ồ, tôi có thể gọi điện thoại cho cô được mà”. Ông thở hầng hậc, đứng lên.
Chrsi đứng lên luôn với ông.
“Chắc tôi sắp đi khỏi thành phố hai tuần lễ”, nàng bảo.
“Đợi được mà”, ông trấn an nàng. “Đợi được mà”. Ông nhìn bức tượng chim với nụ cười âu yếm. “Ngộ, ngộ thật”, ông nói. Ông nghiêng người nhấc bức tượng lên rồi lấy ngón cái cạo cạo dọc mỏ chim.
Chris cúi xuống nhặt một sợi chỉ trên sàn bếp.
“Cô có tìm được bác sĩ giỏi không?” Nhà thám tử hỏi nàng. Bác sĩ để chữa cho con gái của cô ấy”.
Ông trả lại bức tượng lại chỗ cũ rồi chuẩn bị cáo từ. Vẻ mặt rầu rĩ, Chris theo sau ông, tay cứ quấn sợi chỉ quanh ngón tay cái.
“Vâng, điều chắc chắn là tôi đã chán ngấy mấy ông bác sĩ rồi”, nàng thì thào. “Dù sao, tôi cũng định đưa cháu vào một y viện nghe nói là rất nỗi tiếng về công việc như của ông đang làm đây, chỉ có điều là họ chỉ có điều tra xem xét các loại vi-rút thôi”.
“Ta cứ hy vọng là họ sẽ làm việc đó tốt hơn tôi bội phần. Nó ở ngoài thành phố phải không, cái y viện này?”
“Vâng, ở ngoại ô”.
“Một y viện tốt đấy chứ?”
“Còn phải xem”.
“Nhớ tránh gió lùa cho cháu bé”.
Họ đã ra đến cửa trước. Nhà thám tử đặt tay trên núm cửa. “Vâng. Phải nói là tôi rất thích thú, có điều trong những tình huống như thế này…” ông cúi đầu và lắc quầy quậy. “Tôi rất tiếc, thật đó. Tôi thật rất lấy làm tiếc”.
Chis khoanh tay nhìn xuống thảm. Nàng khẽ lắc đầu.
Kingderman mở cửa bước ra ngoài. Lúc quay lại Chris, ông đang đội mũ lên.
“Thôi, xin chúc con gái có nhiều may mắn”.
“Cám ơn”, nàng cười mòn mỏi. “Xin chúc cả thế giới được may mắn”.
Ông gật đầu với một vẻ niềm nở dịu dàng xen lẫn buồn rầu, rồi lạch bạch bước đi. Chris cứ nhìn lúc ông ta đi nghiêng ngó đến bên