Đọc Truyện Ma - Quỷ Ám(phần 2D) - Truyện Ma - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Đọc Truyện Ma - Quỷ Ám(phần 2D) (xem 450)

Đọc Truyện Ma - Quỷ Ám(phần 2D)

Đọc Truyện Ma – Quỷ Ám(phần 2D)

Thứ Sáu, ngày 29 tháng Tư. Trong lúc Chris chờ đợi nơi hành lang bên ngoài phòng ngủ, bác sĩ Klein và một bác sĩ thần kinh tâm thần nổi tiếng khám bệnh cho Regan.

Hai vị bác sĩ quan sát suốt nửa tiếng đồng hồ. Vứt ném. Quay lông lốc. Bứt tóc bứt tai. Thỉnh thoảng cô bé còn nhăn mặt, hai tay bịt chặt lấy tai như muốn xua đi những tiếng động thình lình điếc cả tai. Cô rống lên những tiếng tục tĩu. La hét và đau đớn. Rồi rốt cuộc cô lao sấp mặt xuống giường, đưa hai chân lên thủ dưới bụng. Cô rên rỉ những tiếng rời rạc, không đâu vào đâu.

Vị bác sĩ tâm thần ra dấu cho Klein rời khỏi giường.

“Ta hãy chích thuốc an thần cho cô bé”. Ông thì thầm. “Có lẽ tôi sẽ nói chuyện được với nó”.

Vị bác sĩ nội trú gật đầu và chuẩn bị chích một liều năm mươi mi li gam chất Thorazine. Tuy nhiên, khi hai bác sĩ lại gần giường, Regan giường như cảm thấy được sự có mặt của họ, liền quay đi, và lúc vị bác sĩ thần kinh tâm thần toan giữ lấy cô, cô bắt đầu rít lên từng cơn cuồng nộ hung hiểm. Cô cắn ông. Cô đánh ông. Cô chận không cho ông lại gần. Chỉ đến khi Karl được gọi đến giúp sức thì họ mới tạm giữ yên được cô đủ cho Klein chích xong mũi thuốc.

Liều thuốc đó tỏ ra không đủ. Lại thêm một liều năm mươi mi li gam nữa được chích tiếp. Mọi người chờ đợi.

Regan trở nên thuần lại. Rồi có vẻ mơ mộng. Sau đó, cô ngó chăm chăm các bác sĩ trong nỗi hoang mang bất ngờ. “Mẹ cháu đâu? Cháu muốn mẹ cháu”. Cô bé khóc.

Vị bác sĩ thần kinh tâm thần gật đầu, Klein liền rời phòng đi mời Chris đến.

“Mẹ cháu sẽ đến ngay, cưng”, vị bác sĩ thần kinh tâm thần bảo Regan. Ông ngồi xuống giường xoa đầu cô bé. “Nào, nào, cứ yên tâm đi cháu, tôi là bác sĩ mà”.

“Cháu muốn mẹ cháu cơ!” Regan khóc.

“Mẹ cháu đang đến. Cháu có đau không?”

Cô bé gật đầu, nước mắt chảy ròng ròng.

“Đau chỗ nào?”

“Chỗ nào cũng đau hết!” Regan nức nở. “Cháu thấy đau khắp cả người”.

“Ôi, con tôi!”

“Mẹ!”

Chris chạy lại giường ôm chầm lấy con. Hôn nó. An ủi dỗ dành nó. Rồi đến lượt Chris cũng bắt đầu khóc. “Ôi, Rags, con trở lại rồi! Đây mới đúng thật là con!”

“Mẹ à, ông ấy làm đau con!” Regan sụt sịt. “Bảo ông ấy đừng làm đau con nữa đi mẹ! Nghe mẹ! Được chứ mẹ?”

Chris lộ vẻ bối rối giây lát, rồi nàng liếc nhìn hai bác sĩ với vẻ hỏi han đầy thỉnh cầu trong đôi mắt.

“Cô bé đã được chích thuốc an thần với liều lượng mạnh”, vị bác sĩ thần kinh khẽ bảo.

“Bác sĩ muốn bảo là…?”

Ông ngắt lời nàng. “Ta sẽ xem”. Xong ông quay sang Regan. “Cháu có thể nói cho tôi biết cháu đau thế nào không?”

“Cháu không biết nữa”, cô bé đáp. “Cháu không hiểu vì sao ông ta cư xử như thế với cháu”. Lệ rơi đầm đìa trên má cô bé. “Trước đây, lúc nào ông cũng là người bạn tốt”.

“Ông ta là ai?”

“Đại úy Howdy! Thế rồi dường như có một ai khác nữa ở trong người cháu! Bắt cháu làm đủ mọi thứ chuyện”.

“Đại úy Howdy chăng?”

“Cháu không biết”.

“Một người?”

Cô bé gật đầu.

“Ai vậy?”

“Cháu không biết!”

“Thôi được rồi, bây giờ ta sẽ làm thử cái này, cháu Regan nhé. Một trò chơi”. Ông thò tay vào túi móc ra một món trang sức sặc sỡ được gắn vào một chuỗi dây chuyền bạc. “Cháu có bao giờ xem phim thấy người ta được thôi miên chưa?”

Cô bé gật đầu.

“Tốt, tôi là một nhà thôi miên đây. Đúng thế đấy, tôi cứ thôi miên người ta suốt thôi. Dĩ nhiên là nếu người ta bằng lòng cho phép tôi. Bây giờ, tôi nghĩ là nếu tôi thôi miên cháu, Regan ạ, cháu sẽ khỏe mạnh trở lại. Đúng vậy, cái người trong cháu sẽ đi ra ngay. Cháu muốn tôi thôi miên chứ? Đó, có mẹ cháu ngay đây, bên cạnh cháu đó”.

Regan nhìn mẹ, dò hỏi.

“Cứ làm điều ấy đi cưng”, Chris thúc giục con. “Cứ thử xem”.

Regan quay sang vị bác sĩ tâm thần và gật đầu. “Được ạ”. Cô bé khẽ nói. “Nhưng một chút thôi”.

Vị bác sĩ tâm thần mỉm cười và chợt nhìn ra sau, nơi có tiếng đồ gốm bể nát sau lưng ông. Một chiếc lọ hoa mong manh từ mặt chiếc ngăn tủ kéo nơi bác sĩ Klein đang tựa tay rơi xuống sàn nhà. Ông nhìn xuống cánh tay mình rồi ngó tiếp xuống những mảnh vỡ vụn với vẻ bối rối. Rồi ông cúi xuống nhặt mấy mảnh vỡ lên.

“Không sao đâu, bác sĩ, cứ để Willie thu dọn”. Chris bảo ông.

“Sam, anh làm ơn đóng hộ tôi mấy cánh cửa chớp kia lại”, vị bác sĩ tâm thần nhờ bạn, “và kéo màn cửa xuống”.

Lúc căn phòng đã tối lại, vị bác sĩ tâm thần nắm sợi dây chuyền trên mấy đầu ngón tay khởi sự lắc món trang sức qua lại với một động tác thoải mái. Ông rọi đèn bấm lên món trang sức. Nó ngời sáng lắp lánh. Ông bắt đầu xướng câu chú thôi miên. “Bây giờ Regan này, cháu hãy nhìn đây, nhìn chăm chú vào, thế rồi mí mắt cháu sẽ càng lúc càng nặng trĩu…”

Chỉ nội trong một thời gian rất ngắn, cô bé đã có vẻ hôn mê.

“Cực kỳ dễ dẫn dụ”, vị bác sĩ tâm thần thì thào. Rồi ông bảo cô bé.

“Cháu thấy dễ chịu chứ, Regan”.

“Vâng”, giọng cô bé nhẹ và thì thầm.

“Cháu mấy tuổi rồi, Regan?”

“Mười hai”.

“Có người nào đó ở trong cháu không?”

“Thỉnh thoảng”.

“Khi nào?”

“Khi này khi khác”.

“Một người phải không?”

“Vâng”.

“Ai thế?”

“Cháu không biết”.

“Đại úy Howdy?”

“Cháu không biết”.

“Một người đàn ông?”

“Cháu không biết”.

“Nhưng y có ở đó”.

“Vâng, thỉnh thoảng”.

“Còn bây giờ?”

“Cháu không biết”.

“Nếu tôi bảo y nói, cháu sẽ để cho y trả lời tôi chứ?”

“Không!”

“Tại sao không?”

“Cháu sợ lắm”.

“Sợ gì?”

“Cháu không biết”.

“Regan này, nếu y nói chuyện với tôi, tôi nghĩ là y sẽ ra khỏi cháu. Cháu có muốn y ra khỏi cháu không?”

“Có”.

“Vậy thì hãy để y nói. Cháu để y nói chứ?”

Một lúc ngập ngừng. Sau đó: “Vâng”.

“Bây giờ tôi nói với người ẩn bên trong Regan đây”, vị bác sĩ tâm thần nói một cách đanh thép, “nếu người có ở đó, chính người nữa cũng đã bị thôi miên và phải trả lời mọi câu hỏi của ta”. Ông dừng lại một lúc để cho lời ám thị của ông lắng sâu vào mạch của cô bé. Rồi nhắc lại. “Nếu người ở đó, chính người nữa cũng đã bị thôi miên và phải trả lời mọi câu hỏi của ta. Bây giờ hãy ra mặt đi và trả lời: ngươi có ở đó không?”

Yên lặng. Rồi một điều lạ lùng xảy ra: hơi thở của Regan chợt trở nên hôi thối. Đặc sánh như một luồng nước. Đứng cách đó khoảng bảy tấc, vị bác sĩ tâm thần ngửi thấy rõ mùi đó. Ông rọi đèn bấm vào mặt Regan.

Chris cố nén cho khỏi há hốc mồm. Những nét biểu hiện trên khuôn mặt Regan đã nhúm nhó lại thành một chiếc mặt nạ hung ác: mồm bạnh căng ra hai bên, cái lưỡi sưng tấy thè ra như lưỡi chó sói.

“Ôi, Chúa ơi!” Chris thì thào.

“Có phải ngươi là người ở trong Regan không?” Bác sĩ tâm thần hỏi.

Cô bé gật đầu.

“Ngươi là ai?”

“Nowonmai”, cô bé trả lời trong họng.

“Tên ngươi đó chăng?”[/p

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Ai nói chung tôi không mờ ám ?

Truyện Vẽ Em Bằng Màu Nỗi Nhớ Voz Full

Tớ không tin là cậu đã quên

Búp Bê Tử Thần

Đừng Cố Gắng Chạy Trốn Vì Đó Là Định Mệnh