Nàng ngước lên khỏi tấm thiếp với một mối nghi ngờ do linh tính. “Ông ta có mang theo thứ gì đó giống như một kịch bản không? Giống như một phong bì lớn hay cái gì đó?”
Theo chỗ Chris đã khám phá ra, không một ai trên trần thế này lại không có một cuốn tiểu thuyết hay một kịch bản hoặc một ý niệm về một hay cả hai thứ đó cất kỹ trong một ngăn kéo hay một ngõ ngách tâm hồn nào đó. Nàng có vẻ hấp dẫn những người đó như thể các linh mục hấp dẫn bọn say rượu vậy.
Nhưng Karl lắc đầu. Chris đâm ra hiếu kỳ và đi xuống cầu thang.
Ông ta đang đứng nghiêng ngả nơi hành lang lối vào, vành mũ bèo nhèo, nhúm nhó gài chặt trong mấy ngón tay mập mạp, ngắn ngủn, vừa mới được cắt tỉa tinh tươm. Con người tròn trĩnh, giữa lứa tuổi ngũ tuần, đôi má xệ bóng nhẫy vì xà phòng. Nhưng quần thì lại nhàu nhò lên gấu và rộng thùng thình mỉa mai cho cái đức chăm sóc thân thể quá cần mẫn của ông chủ nó. Một chiếc áo khoác bằng vải tuýt lùng thùng, lỗi thời, còn đôi mắt nâu ướt rượt xệ xuống hai bên khóe thì cứ nhìn đăm đăm vào những quãng ngày đã qua. Ông thở khò khè như người mắc bệnh suyễn lúc đứng đợi tại đó.
Chris đến gần. Người thám tử đưa tay ra với dáng điệu mỏi mệt và có phần giống cung cách một người cha, rồi nói lào thào bằng giọng khàn khàn của người mắc chứng khí thủng. “Tôi quá quen với vẻ mặt đó trong bất cứ cuộc điều tra cảnh sát nào, thưa cô MacNeil”.
“Vậy là tôi bị điều tra chăng?”
“Trời đất, làm gì có thế, không có đâu”, ông nói, lấy tay gạt qua cái ý niệm đó như thể đập một con ruồi. Ông nhắm mắt, nghiêng đầu. Tay kia ông để hững hờ trên bụng. “Không, đây chỉ là vấn đề thủ tục thôi”. Ông trấn an nàng, “thủ tục thôi mà. Kìa, cô bận sao? Nếu thế thì mai vậy. Mai tôi trở lại vậy?”
Ông quay lưng như thể chực bỏ đi, nhưng Chris đã nóng ruột bảo, “Có chuyện gì vậy? Burke? Burke Dennings chăng?”
Cái vẻ thư thả bất cần và chán chường của viên thám tử không hiểu sao đã khiến nàng thêm căng thẳng.
“Xấu hổ! Thật xấu hổ quá chừng!” Viên thám tử lẩm bẩm với đôi mắt nhìn xuống, đầu khẽ lắc.
“Ông ta bị giết chăng?” Chris hỏi với vẻ mặt chấn động. “Ý tôi muốn nói có phải vì thế mà ông đến đây không? Ông ấy bị giết? Đúng thế?”
“Không, không, không, đây chỉ là thủ tục thôi”, ông lập lại, “thủ tục mà. Cô biết đó, một người quan trọng như vậy, chúng tôi đâu có thể bỏ qua được”, ông biện bác với cái vẻ chẳng đặng đừng. “Ít nhất thì cũng phải nêu một hai câu hỏi. Có phải ông ấy đã ngã không? Ông ấy có bị xô đẩy không?” Lúc ông hỏi, đầu và tay ông cứ nghiêng từ bên này sang bên kia. Rồi ông nhún vai mà thì thầm, gọng khàn đặc. “Ai biết đâu?”
“Ông ấy có bị cướp không?”
“Không, không bị cướp đâu, thưa cô MacNeil, không hề bị cướp, với lại thời buổi này đâu có ai cần đến một lý do như thế nữa. Tay ông cứ động đậy không ngừng, giống như một chiếc bao tay bèo nhèo dưới ngón tay của một người điều khiển con rối. “Thời buổi bây giờ, thưa cô MacNeil, đối với một tên sát nhân, một lý do, một động cơ chỉ tạo thêm rắc rối thôi, đúng vậy, chỉ gây thêm trở ngại mà thôi”. Ông lắc đầu. “Ba cái loại ma túy đó, mấy thứ thuốc ma quỷ đó”, ông than thở. “Cái thứ L.S.D đó”.
Ông nhìn Chris, mấy ngón tay ông cứ nhịp đều đều trên ngực. “Cứ tin tôi đi, tôi là một người cha, nên nhìn những trò đời điên đảo, tôi cứ đứt từng khúc ruột. Cô có con không?”
“Có một”.
“Con trai chứ?”
“Một cháu gái…”
“Chà…”
“Này ta vào văn phòng đi”. Chris sốt ruột ngắt lời, quay lưng lại dẫn lối, nàng đã mất hết kiên nhẫn.
“Cô MacNeil à, phiền cô một việc được chứ?”
Nàng quay lại với vẻ mệt mỏi và lờ mờ ngỡ ông ta định xin chữ ký của nàng cho lũ con ông ta. Không bao giờ họ bảo là xin cho họ. Lúc nào cũng nói là xin cho con họ thôi. “Được thôi, hẳn là được”, nàng đáp.
“Cái bao tử của tôi”, ông phác một cử chỉ với vẻ mặt nhăn nhó. “Chắc cô có thứ nước Calso chứ, hy vọng? Nếu phiền quá thì thôi khỏi. Tôi không muốn làm phiền”.
“Ồ, có gì đâu mà phiền”, nàng thở dài. “Kéo một cái ghế trong văn phòng mà ngồi đi ông”, nàng chỉ chỗ, rồi quay lưng đi xuống bếp. “Tôi nghĩ là có một chai trong tủ lạnh”.
“Thôi, để tôi vào bếp luôn”, ông bảo nàng, đi theo sau. “Tôi kỵ làm phiền ai lắm”
“Không phiền đâu”.
“Nhưng cô thật quá bận rộn, cứ để tôi xuống bếp. Cô có con cái gì không?” Ông ta hỏi lúc hai người đang đi. “Quên, à mà đúng rồi, có chứ, một cô con gái, cô đã nói với tôi rồi. Đúng thế rồi. Mỗi một cô con gái”.
“Mỗi một đứa thôi”.
“Và cháu bao lớn?”
“Vừa mới được mười hai”.
“Vậy là cô chưa phải lo”, ông thì thào. “Chưa, chưa đâu. Dù vậy, sau này thì phải coi chừng”. Ông lắc đầu. Chris nhận thấy dáng đi của ông ta là một dáng đi lạch bạch đã được cải biên. “Lúc mà cô phải chứng kiến bao nhiêu những chuyện bệnh hoạn ngày một ngày hai”, ông nói tiếp. “Thật không thể tin được. Khó mà tưởng tượng nổi. Điên khùng thật. Cô biết chứ, mới hai ngày trước đây – hay mấy tuần trước gì đó – tôi quên mất – tôi ngó bà xã tôi, tôi bảo: Mary à, cái thế giới này – toàn bộ cái thế giới này – đang bị khủng hoảng thần kinh ráo trọi. Tất cả. Toàn thế giới”. Ông phác một cử chỉ toàn cầu.
Họ vào bếp. Tại đó, Karl đang chà bóng phần trong lò nướng bánh. Anh ta không hề quay lưng mà cũng chẳng buồn biết đến sự có mặt của họ.
“Như thế này thì quả thật là quấy rầy quá lắm”. Viên thám tử cứ cò cử giọng khản đặc, lúc Chris mở cửa tủ lạnh. Nhưng tia nhìn của ông vẫn dán lấy người Karl, lướt nhanh và đầy tra hỏi qua thớt lưng, qua đôi tay và cần cổ của người quản gia kia, y như một con chim đen, nhỏ lượn là là trên mặt hồ. “Tôi gặp một ngôi sao điện ảnh nổi tiếng”, ông nói tiếp. “Thế mà tôi lại đi xin nước Calso. Trời đất”.
Chris đã tìm thấy chai nước đó, lúc nàng lo tìm đồ mở nút chai. “Uống đá không?” nàng hỏi.
“Thôi, uống không, uống không tốt rồi”.
Nàng mở chai nước.
“Cô biết cuốn phim cô đóng tên là ‘Thiên thần’ chứ?” Ông ta nói. “Tôi xem cuốn phim đó sáu bảy lần đấy”.
“Nếu ông muốn truy tìm tên sát nhân”, nàng thì thầm lúc rót chất nước Calso sủi bọt ra ly, “thì cứ việc bắt nhà sản xuất và chuyên viên cắt cúp cuốn phim đó đi”.
“Ồ không, không đâu, cuốn phim đó tuyệt tác, thật đó, tôi mê lắm!”
“Ông ngồi xuống đi”. Nàng gật đầu về phía bàn.
“Ồ, cám ơn cô”, ông ta ngồi xuống. “Không mà, cuốn phim ấy tuyệt thật đó mà”, ông khăng khăng. “Rất cảm động. Chỉ có điều là”, ông đánh bạo, “một điều tí ti thôi. Ồ, xin cảm ơn cô”.
Nàng đặt ly nước Calso xuống và ngồi xuống bên kia bàn,