211; Whitney trả lời. Một cái tên đầy ý nghĩa, đúng không? Thủy thủ sợ đảo này một cách lạ lùng. Tôi không biết lý do. Chắc là mê tín dị đoan gì đó… - Tôi không thấy đảo, Rainsford nhận xét và cố nhìn qua màn đêm nhiệt đới. Không khí ẩm bao trùm cái bóng dày ấm lên tàu khiến màn đêm như chạm vào được. - Mắt anh tinh lắm mà, Whitney cười nói. Tôi từng chứng kiến anh thấy được một con nai sừng tấm đang di chuyển sau bụi rậm cách đớ hơn ba trăm mét. Nhưng tầm nhìn ta không thể vượt được sáu cây số vào một đêm không trăng ở biển Caraibes. - Sáu mét còn không nổi nữa, – Rainsford thừa nhận. Gớm! Y như nhung lụa bị ướt. - Ở Rio sẽ sáng hơn, Whitney hứa. Vài ngày nữa là ta đến. Hy vọng súng săn beo đã đến nhà Purdey rồi. Chắc là ta sẽ có vài cuộc săn thú vị khi đi ngược dòng sông Amazone. Săn bắn là môn thể thao tuyệt vời. - Đó là môn thể thao tuyệt nhất thế giới, Rainsford đồng tình. - Đối với người săn thôi, Whitney chỉnh. Chứ không hay đối với con beo. - Whitney, anh đừng như thế, Rainsford nói. Anh săn thú to, chứ đâu phải làm triết lý. Ai thèm quan tâm đến cảm xúc con beo làm gì? - Có thể chính nó, Whitney nhận xét. - Ôi! Nó đâu đủ thông minh. - Tôi nghĩ beo hiểu được ít nhất một điều: nỗi sợ hãi. Sợ đau và sợ chết. - Vớ vẩn! Rainsford cười nói. Trời nóng làm lòng anh yếu mềm đi, Whitney à. Anh hãy thực tế lên đi chứ. Thế giới này chia làm hai loại: kẻ săn và kẻ bị săn. May mắn thay, anh và tôi thuộc nhóm kẻ săn. Anh nghĩ ta đã vượt qua đảo chưa? - Tôi cũng không biết nữa, trời tối quá. Hy vọng là qua rồi. - Tại sao? Rainsford hỏi. - Nơi đó có tiếng… có tiếng xấu. - Thổ dân ăn thịt người hả? Rainsford gợi ý. - Không hẳn vậy. Cả dân ăn thịt người cũng không chịu ở một nơi đã bị các thần linh lãng quên như thế này. Nhưng không hiểu tại sao, đám thủy thủ lại biết đảo này. Anh có để ý thấy hôm nay họ hết sức căng thẳng không? - Có, bây giờ nghe anh nói, thì đúng là tôi thấy đám thủy thủ hơi lạ. Chính thuyền trưởng Nielsen… - Đúng, ông già Thụy Điển chai dạn kia, dám đi xin quỷ châm lửa giùm điếu thuốc, mà cũng sợ. Cặp mắt xanh lạnh lẽo của ông có một ánh nhìn mà tôi chưa bao giờ thấy trước kia. Tôi chỉ moi được ông mỗi câu: “Thưa ông, chỗ này có tiếng xấu trong giới đi biển.” Rồi ông còn nghiêm trang nói với tôi: “Ông không cảm thấy gì sao? Như thể không khí xung quanh ta thật sự hôi thối.” Vậy mà anh đừng cười tôi nếu tôi thú thật với anh điều này: đột nhiên tôi cảm nhận một cái gì đó khiến tôi lạnh người. Trời đứng gió. Biển phẳng lặng như tấm gương. Khi đó ta đang đến gần đảo. Khi đó, điều mà tôi cảm nhận, cái lạnh giá ấy, trong đầu tôi là một nỗi kinh hoàng đột ngột. - Trí tưởng tượng thuần túy! Rainsford nói. Nỗi sợ hãi của một thủy thủ cũng đủ lây cho mọi người trên tàu. - Có thể. Nhưng đôi khi, tôi tin rằng dân thủy thủ có một giác quan đặc biệt báo động cho họ về mối nguy hiểm. Có lúc tôi nghĩ rằng sự nguy hiểm là một cái gì đó hữu hình, có tần số, giống như ánh sáng và âm thanh vậy đó. Có thể nó là một nơi bị nguyền rủa có khả năng toả những rung động tinh quái. Nói gì thì nói, tôi lấy làm mừng rằng ta đang xa dần khỏi khu vực xấu xa này. Chắc là tôi về phòng thôi, Rainsford à. - Tôi không buồn ngủ, Rainsford nói. Tôi sẽ ra boong sau hút thêm một ống điều nữa. - Vậy thì chào nhé. Sáng mai gặp lại tại bàn ăn sáng. - Chào. Chúc anh ngủ ngon, Whitney à. Trong khi Rainsford ngồi đó, không có một tiếng động nào làm xáo động đêm khuya, ngoại trừ tiếng động khẽ của máy tàu và tiếng vỗ bập bềnh nhẹ của sóng biển. Rainsford nằm trên chiếc ghế dài kéo vài ngụm thuốc từ ống điếu bằng rễ thạch thảo. Sự đờ đẫn thú vị của đêm khuya đè nặng lên Rainsford. “Trời tối đen đến nỗi tôi có thể ngủ mà không nhắm mắt, Rainsford nghĩ. Màn đêm sẽ là mí mắt của tôi.” Tiếng động đột ngột khiến Rainsford giật mình. Anh nghe thấy thứ tiếng đó ở xa đằng kia, phía bên tay phải. Đôi tai sành sỏi của anh không thể lầm được. Anh nghe lại cũng âm thanh đó, thêm một lần, rồi một lần nữa. Ở một nơi nào đó đằng xa, trong bóng tối, có người đã bắn ba phát súng. Rainsford tò mò đứng phắt dậy, chạy ra bờ thành tàu. Anh ra sức nhìn về hướng nghe mấy phát súng, nhưng cứ như cố nhìn xuyên qua một tấm chăn. Anh nhảy lên bờ thành tàu, đứng cân bằng trên đó để có thêm độ cao. Ống điếu của anh va vào sợi dây, văng ra khỏi miệng anh. Anh nhào ra phía trước để toan chụp ống điếu lại. Anh kêu lên một tiếng ngắn và khàn khi nhận ra mình đã ra quá nhiều và bị mất thăng bằng. Tiếng kêu bị ngắt hẳn bởi làn nước biển Caraibes, ấm nóng như máu, khép lại trên đầu anh. Rainsford vùng vẫy để trở lên mặt nước và cố la thật to, nhưng những ngọn sóng tạo ra do chiếc tàu chạy nhanh quật vào mặt anh, rồi khi anh há miệng ra, nước mặn trào vào làm anh ngộp. Rainsford ra sức bơi về hướng đèn tàu đang chạy xa dần, nhưng dừng lại khi đã đi được khoảng năm mươi mét. Anh đã lấy lại được bình tĩnh: đây không phải là lần đầu tiên anh rơi vào một tình huống khó khăn. Có cơ may trên tàu nghe tiếng la của anh, nhưng cơ may này rất nhỏ và đang giảm dần khi tàu chạy tiếp con đường của nó. Rainsford cực nhọc cởi hết quần áo và hét thật to. Ánh đèn tàu chỉ còn là những vệt mờ nhạt. Rồi màn đêm xoá hẳn đèn tàu. Rainsford nhớ lại tiếng súng, xuất phát từ phía bên phải. Thế là anh cương quyết bơi về hướng đó, bơi những sải dài và đều đặn để giữ gìn sức lực. Suốt một thời gian như bất tận, Rainsford chống chọi lại với biển cả. Anh bắt đầu tuyệt vọng đếm từng sải bơi; có thể anh sẽ bơi thêm được mười sải nữa, rồi… Rainsford nghe một tiếng động như chui ra từ bóng đêm; một tiếng hét cao thé, tiếng thét của một con thú đang khiếp sợ ở mức tột đỉnh. Rainsford không nhận dạng được con thú thốt ra âm thanh đó; anh không cố gắng nhận ra. Như có thêm nguồn sinh lực, anh bơi về hướng tiếng la đó. Một lần nữa, tiếng hét vang lên, rồi bị cắt ngang bởi một tiếng khác, đứt đoạn và sẵng. - Khẩu súng lục, Rainsford nói khẽ rồi bơi tiếp. Sau mười phút nỗ lực bơi, tai Rainsford lại nghe được một tiếng động khác, dễ chịu vô cùng: tiếng rì rào khẽ và tiếng sóng gầm gừ vỗ vào đá trên bờ. Rainsford rơi vào đá hầu như trước khi kịp nhìn thấy chúng; nếu đêm tối hơn, thì anh đã bị dập nát rồi. Rainsford dùng hết sức lực còn lại để thoát khỏi dòng nước. Những tảng đá gồ ghề nhọn như hiện lên trong bóng đêm mờ ảo; Rainsford mệt nhọc leo lên trên đỉnh. Anh đứt hơi lên đến một chỗ bằng phẳng, hai bàn tay rát đau. Rừng rậm dày đặc trải dài theo bờ vách đá. Những bụi cây chằng chịt kia chứa đựng nguy hiểm gì dây? Hiện Rainsford không thèm để ý đến. Anh chỉ biết mình đã thoát được kẻ thù biển cả và đang kiệt sức. Rainsford thả mình nằm bên rìa rừng rậm rồi chìm vào một giấc ngủ say nhất chưa từng biết. Khi mở mắt ra, xét theo vị trí mặt trời, Rainsford nhận thấy đang là đầu giờ chiều. Giấc ngủ đã giúp anh được hồi sức; anh đang cảm thấy đói bụng dữ dội. Anh nhìn xung quanh, với một niềm vui sướng nào đó. - Ở chỗ có tiếng súng lục, thì có người. Ở chỗ có người, thì có thức ăn, Rainsford nghĩ bụng. Nhưng loại người như thế nào, Rainsford tự hỏi, ở mộ