nắm chặt, đôi mắt đảo khắp nhà rồi bỗng nhiên biến sắc mặt, nhìn chằm chằm vào bốn người còn lại “Hình như tờ giấy ghi là trong số những người bước vào chỉ có một người sống sót đi ra, rồi lại ghi thuốc giải ở trong thứ gì đó có thể ăn trong ngôi nhà này,” – Giọng nói của Kiến Nhất không còn mạch lạc. “Anh Kiến Nhất định nói gì vậy?” Dương Khấu hỏi. “Ý của anh ấy là từ khi chúng ta bước chân vào ngôi nhà này chúng ta đã là một phần của nó, vì vậy chúng ta là thứ có thể ăn như tờ giấy đã nói.” – Ngải Vân nói, ngẩng đầu mỉm cười nhìn Kiến Nhất. Đúng là Kiến Nhất có nghĩ như vậy, nhưng qua giọng Ngải Vân, nó giống như là sự thật. Lần này mọi người đều chìm trong im lặng. “Có lẽ người sống ấy sẽ phải ăn hết mọi người thì mới giải được độc, không phải có câu lấy độc trị độc sao? Trong tình trạng này, ăn thịt bạn bè để mình sống sót cũng có thể tha thứ được nhỉ?” – Ngải Vân tiếp tục nói với vẻ rất bình thản. “Con rùa nhút nhát này, chính mày đã đưa bọn tao đến ngôi nhà chết tiệt này!”- Cung Bình rốt cuộc không kìm được mình nữa, lao đến Ngải Vân. Ngải Vân liền chống lại, nhưng Cung Bình nhanh hơn, đã đấm một cái thật mạnh vào mặt Ngải Vân. Máu trào ra từ miệng và mũi Ngải Vân. Văn Tú lao đến kéo Cung Bình ra, còn cậu ta thì vẫn luôn miệng chửi rủa. Kiến Nhất sờ túi chườm, thấy nó không còn nóng nữa, chân tay cũng cảm thấy tê dại, số tuyết đun đã dùng hết, cần phải đốt lửa lên, nếu không mọi người sẽ chết cóng. Nhưng nếu lại đốt lửa thì độc tính sẽ càng tăng lên. “Đốt lửa lên!”, sau khi suy nghĩ, Kiến Nhất vẫn quyết định đốt lò sưởi lên để đun nước.” Mọi người cách xa lò sưởi với khoảng cách giữ ấm cơ thể, nhưng những triệu chúng đau họng, đau đầu, nóng rát ngày càng nặng hơn, thậm chí nhiều lúc ý thức của họ tạm thời bị mơ hồ. “Cung Bình, tại sao anh không liếm máu của em dính trên tay anh? Có thể giải được độc đấy.” Ngải Vân có những hành động rất lạ, ngay cả Văn Tú cũng không thể hiểu nổi. Cô đi đến lấy khăn tay nhúng ít nước nóng định lau vệt máu đông cứng bên mép Ngải Vân thì cậu chộp lấy luôn tay cố. Văn Tú có chút hoảng loạn, không ngờ bình thường Ngải Vân trông yếu đuối vậy mà cũng có sức mạnh lạ. Kiến Nhất không nói gì, xông lên kéo Ngải Vân ra đấm một cái. Ngải Vân bị đấm đau quá hét lên một tiếng rồi đổ gục xuống sàn nhà. “Đừng đánh cậu ấy nữa.” – Văn Tú thút thít nói. Kiến Nhất khó chịu, chỉ Ngải Vân nói: “Em vẫn còn thương đồ rác rưởi này?” “Anh biết không, anh cái gì cũng tốt nhưng em ghét nhất lúc nào anh cũng cho mình là trên hết. Anh không bao giờ tôn trọng ai, tính cách gia trưởng. Anh lúc nào cũng coi mình là nhất!” Không nhịn được nữa, Văn Tú thốt lên những lời oán trách chất chứa trong lòng bấy lâu. Kiến Nhất không ngờ Văn Tú lại nói những lời như vậy, điều này khác hẳn với tính cách nhẫn nhịn, ngoan ngoãn hàng ngày của cô. Trong chốc lát, Kiến Nhất thần người không biết xử trí ra sao. “Văn Tú, cậu không được nói anh ấy như vậy!” – Dương Khấu xông đến đẩy Văn Tú ra rồi ôm chặt lấy Kiến Nhất – “Cậu có tư cách gì mà nói như vậy! Hồi trước tôi thấy cậu tội nghiệp quá nên đưa về nhà chơi, ai ngờ cậu lại dụ dỗ anh Kiến Nhất. Tôi không trách cậu, cũng không coi thường cậu vì tôi biết anh Kiến Nhất không còn thích tôi nữa. Nhưng có sao đâu, chỉ cần anh ấy hạnh phúc là tôi mãn nguyện rồi. Chính vì vậy tôi mới vun vén cho hai người. Anh ấy không còn thích tôi nữa thì thà để anh ấy thích bạn thân của mình, còn hơn là thích một cô gái xa lạ. Như thế ngày nào tôi cũng được nhìn thấy anh ấy. Cậu không cảm ơn tôi thì thôi, lại còn nói những lời trách móc với anh ấy. Tôi không chịu nổi cậu nữa. Từ nay trở đi anh ấy sẽ là của tôi! Cậu không có quyền yêu anh ấy nữa!”. Dương Khấu nói rất nhanh, mỗi một từ như đạn bắn vào trái tim Văn Tú. Việc cô không muốn tin nhất đã xảy ra rồi. “Thực ra hai người đã sớm quay lại với nhau rồi phải không? Tớ biết rõ công ty bố anh Kiến Nhất trước làm ăn không tốt lắm nhưng gần đây bỗng phát hẳng lên. Mẹ anh ấy và bản thân anh ấy đối xử lạnh nhạt với tớ, còn ám chỉ tớ phải chủ động chia tay. Giờ thì tớ hiểu rồi, hiểu hết rồi, anh Cung Bình nói rất đúng, mình ngốc quá.” Hai dòng nước mắt chảy dài trên khuôn mặt xinh xắn của Văn Tú, cô quay đầu nhìn Cung Bình nhưng sợ đến cứng người. Lúc này Cung Bình giống như một con quỷ hút máu người, chẳng buồn chú ý đến chuyện ba người đang cãi vã nhau ra sao mà chỉ ngồi chăm chú liếm những vết máu của Ngải Vân dính trên tay. “Đúng quá, đúng quá. Sao trước giờ mình không nhận ra, ăn xong thấy cổ họng hết đau hẳn, lại còn ngọt nữa chứ. Ngọt quá, nhưng tiếc là hết rồi, hết rồi.” Cung Bình lẩm bẩm một mình như người mộng du, ánh mắt đờ đẫn. Ánh nến lại lay lắt như một điệu múa ma quái, lay lắt đến đáng sợ. “Không, vẫn còn mà. Kiến Nhất, chúng ta đều ghét nó, hay là ăn thịt nó đi nhé. Cứ nói là nó bị chết lạnh hoặc rơi xuống vực là ổn. Như thế chúng ta sẽ không chết, việc này cũng bình thương thôi mà, huống hồ cả bốn chúng ta làm chứng, sẽ chẳng ai biết đâu. Đúng là sẽ không ai biết đâu.” Cung Bình vừa nói vừa đi về phía Ngải Vân. Cậu ta móc trong túi ra một chiếc rìu bé chuyên dùng để leo núi. “Cậu điên rồi à Cung Bình?” Kiến Nhất đã định thần được, hét lên, lao đến giữ lấy Cung Bình. Nhưng Cung Bình rất khỏe, xô ngã cả Kiến Nhất. Dương Khấu xót quá, chạy lại đỡ Kiến Nhất. “Anh thần kinh à, làm đau anh Kiến Nhất thì sao?” Dương Khấu hét toáng lên, nhìn Cung Bình. Cung Bình tỉnh táo hơn đôi chút, nhưng thấy Dương Khấu hỏi thế thì máu nóng lại bốc lên đầu. “Câu này phải để tôi hỏi cô chứ? Tôi có gì kém cạnh anh ta đâu? Huống hồ anh ta đã có người yêu rồi, cô còn vương vấn nỗi gì?” Cung Bình đốp lại thằng thừng. Ba người bắt đầu cãi vã nhau, nhưng chẳng bao lâu sau không còn sức để nói vì bị đau đớn dày vò. Ngọn lửa vẫn cháy hừng hực, họ cần lựa chọn. “Nếu muốn sống thoát khỏi ngọn núi tuyết này thì cần phải có người ra đi. Nếu không, chúng ta sẽ giống như người thợ săn đang nằm trên tầng hai ấy.” – Ngải Vân lạnh lùng nói. Nhưng lúc ấy mọi người đều đã bắt đầu có hiện tượng lạnh người và chảy máu mũi. Theo Kiến Nhất nói thì đó chưa hẳn là chất cyanide mà là một loại khí độc có hại cho thần kinh làm viêm nhiễm hô hấp, có thể có người đã ngâm số củi này vào chất độc, đốt củi lên thì chất độc sẽ thoát ra. Họ đã tính toán kỹ người đến ngôi nhà này chắc chắn sẽ đốt lửa, nếu đêm hôm mà ra ngoài lấy củi thì e rằng không thể. Thời gian trôi qua chậm chạp, dù có sưởi ấm bằng nước nóng thì cũng sẽ hít phải một lượng khí độc lớn, còn đốt những thứ như vải, bao tải… thì chẳng khác gì giết gà lấy trứng. Kể cả đốt hết đống quần áo mặc trên người thì cũng không chống chọi được đến lúc tuyết ngừng rơi. Dương Khấu cảm thấy đỉnh đầu nóng hầm hập, họng đau buốt như bị mắc một cái xương to, nhọn. Cô ngẩng đầu lên nhìn Ngải Vân. Dường như Ngải Vân cũng đang rất khó chịu, cứ lắc lắc đầu, cậu cúi ngay mặt xuống khi ánh mắt hai người chạm vào nhau. “Cậu luôn nghe lời tớ đúng không? – Dương Khấu đột nhiên hỏi và Ngải Vân gật đầu. “Cung Bình, những gì anh nói vữa nãy có thật không, máu c