t mẩu, nếu do lanh quá bị gãy chẳng có gì lạ, đằng này cây nến có gì đó không bình thường vì trên đó có một vết răng rất rõ. Cậu không làm rùm beng lên mà im lặng xoay luôn phần bị cắn ấy ra phía sau. “Còn tầng hai nữa nhỉ, để tôi lên trên đó xem có đồ ăn gì không.” Ngải Vân đứng dậy, Kiến Nhất nhìn theo cậu với ánh mắt hằn thù. “Này, làm gì có chuyện cậu chia đồ ăn cho mọi người? Để tôi lên.” Nói rồi Kiến Nhất đi lên tầng hai, Ngải Vân co dúm người lại và ngồi xuống, Văn Tú thấy vậy đến bên an ủi dăm ba câu. “Tớ lên tìm xem có gì ăn được không, cũng tranh thủ xem có cái chăn nào không thì mang xuống.” Kiến Nhất vừa leo lên cầu thang vừa nói với mọi người dưới tầng một. Ngải Vân nhìn theo bước chân của Kiến Nhất lên cầu thang và nói: “Chúng mình cùng ở dưới này tìm thôi. Trước tớ hay cùng bố lên núi nên biết nhiều gia đình thợ săn hay phơi khô thịt nai, hươu rồi gác lên đâu đó để dành sử dụng lúc đông đến hết lương thực. Họ hay cất ở chỗ kín đáo vì sợ thú rừng ăn mất.” – Ngải Vân vừa nói vừa đi quanh phòng tìm kiếm. “Lại có cả thịt ư? Có được bát mì đã sướng lắm rồi!” – Cung Bình ca cẩm. Mọi người vui hẳn lên khi thấy Ngải Vân nói vậy. Xà nhà treo một chiếc túi vải màu xám xem chừng rất nặng. Họ vui vẻ vác ghế đến lấy chiếc túi. Đúng là trong túi có những miếng lạp sườn thâm thâm xen lẫn lớp mỡ vàng óng, mùi hương tỏa ra ngào ngạt. Giá như có miến pho mát kẹp giữa miếng lạp sườn này thì ngon biết bao. Trên lớp thịt có những hạt trắng li ti, chắc hẳn là muối để ướp thịt, nhìn là thấy muốn ăn lắm rồi. Thợ săn thích ướp muối vào thịt rồi phơi khô, như vậy vừa giữa được mùi vị vừa không bị thối rữa. Lúc này còn gì hạnh phúc bằng có thức ăn và lửa. Họ lấy sợi thép dùng để leo núi ra, xiên vào lạp sường rồi đưa lên nướng. Miếng lạp sườn rắn đanh gặp lửa mềm hẳn ra, mỡ chảy xuống lửa, nổ lép bép. Mùi thơm ngào ngạt tỏa khắp gian phòng, khác hẳn với những loại thịt ăn hàng ngày. Loại lạp sườn này còn nguyên vị hoang dã nên ăn cũng thấy rất đặc biệt. Ngải Vân xé một miếng thịt mềm nhất định đưa cho Văn Tú, nhưng thấy Dương Khấu nhìn chằm chằm nên cậu đành phải đưa cho cô. “Ái chà, Ngải Vân nướng thịt cừ thật đấy! Ngon quá!” – Dương Khấu đưa cả miếng thịt vào miệng, còn thè lưỡi liếm quanh mép. Thấy vậy Văn Tú bật cười, nhưng rồi cô bỗng nhớ tới Kiến Nhất. Tại sao anh ấy vẫn chưa xuống? Cô bước lên cầu thang, nhìn lên tầng hai gọi nhưng không thấy có tiếng trả lời. Văn Tú định bước lên thì thấy Kiến Nhất vội vàng đi xuống. Tinh thần Kiến Nhất thật lạ, có gì đó rất căng thẳng, nhưng mặt thì vẫn cười. “Sao anh lâu thế, tay anh cầm gì đấy?” – Văn Tú hỏi, cô để ý tới chiếc túi vải dệt màu trắng, nhìn khá chắc chắn mà Kiến Nhất cầm bên tay trái. “Anh Kiến Nhất cầm gì thế?” – Dương Khấu cũng đến hóng theo. Mọi người đổ dồn sự chú ý vào cái túi trong tay Kiến Nhất. “Gạo đấy. Có lẽ là người ở đây lần trước đã để lại. Trong ba lô tớ có chiếc nồi, chúng ta ra ngoài kiếm ít tuyết đun chảy lấy nước nấu cháo. Văn Tú, em kiểm tra lại đi, anh sợ gạo để lâu bị hỏng.” – Kiến Nhất hua hua chiếc túi trong tay rồi đưa cho Văn Tú. “Lucky[1'>!”. Dương Khấu nhảy sung sướng rồi chạy vọi đến khoác tay Kiến Nhất, nhìn cậu đăm đăm. Văn Tú đứng bên lung túng, Kiến Nhất vội gỡ tay Dương Khấu ra. “Dương Khấu không sợ Văn Tú ghen à?” – Cung Bình vừa nướng lạp sườn vừa nói với vẻ là lạ. [1'> May mắn quá! “Úi giời, đàn ông nhỏ mọn, chúng tớ là bạn tốt từ hồi cấp ba đấy. Anh Kiến Nhất là con trai bạn chiến đấu của bố tớ. Chính tớ đã giới thiệu anh ấy cho Văn Tú. Ba chúng tớ là bạn bè thân thiết.” Dương Khấu quả là đáng yêu, Văn Tú chợt thấy thái độ của mình hơi quá, cô vội đến bên Kiến Nhất, cầm lấy túi gạo. “Để em xem lại nào, sợ là lâu quá lại có mọt.” – Văn Tú dịu dàng nói. “Để tớ và anh Kiến Nhất đi lấy tuyết nhé.” – Dương Khấu tươi cười nói. Kiến Nhất không trả lời mà nhìn Văn Tú, Văn Tú mỉm cười đồng ý. Bên ngoài, hình như tuyết đã rơi ít đi, xem ra tối nay sẽ ngừng rơi. Chỉ ngày mai thôi là họ có thể lên xe bus về trường học rồi. Bây giờ quan trọng là phải qua được đêm nay, thời gian vô cùng ngắn ngủi. Văn Tú nghĩ rằng tối nay cũng bình thường như bao nhiêu tối khác. Trời đã tối đen như mực, Văn Tú dặn dò Kiến Nhất vài câu. Kiến Nhất nói với cô rằng không chỉ ra ngoài lấy tuyết thật sạch làm nước mà còn phải đi xem địa hình xung quanh và thời tiết để biết liệu ngày mai có thể leo qua ngọn núi này không. Dương Khấu thì vẫn một mực nói muốn ra ngoài đánh nhau một trận với tuyết, dù sao thì đây cũng là trận tuyết lớn trong chục năm gần đây. Xem chừng hai người không thể về ngay được. Cung Bình vẫn ngồi nhai lạp sườn, nhíu mày nhìn Dương Khấu với Kiến Nhất đi ra ngoài trời đầy tuyết. Vừa ra khỏi cửa, nhằm lúc Kiến Nhất sơ ý, Dương Khấu liền vốc một nắm tuyết tròn ném vào người Kiến Nhất rồi chạy ù như chú thỏ con. Kiến Nhất cười, cũng cúi xuống vốc lấy nắm tuyết ném về phía Dương Khấu, hai người chơi trò chơi ném tuyết rất vui, càng chơi họ càng chạy xa hơn. Cung Bình thấy cảnh ấy thì khó chịu, liền nhổ miếng lạp sườn trong miệng ra, quay lại nhìn. Cậu ta quay lại, thấy Ngải Vân đang nhai ngon lành miếng thịt vừa nướng, bèn giơ tay tát vào má Ngải Vân một cái. “Cậu sung sướng nỗi gì? Nướng thịt kiểu quái gì thế? Khó ăn chết được.” – Ngải Vân bị đánh bất ngờ, trong chốc lát chưa kịp phản ứng gì. “Chị Khấu nói ngon đấy thôi.” – Cậu lắp bắp phân bua. Cung Bình càng tức, lại giáng thêm một cái tát nữa. “Đừng có mà gọi âu yếm như vậy!” – Cung Bình tức, giơ tay lên lần nữa, Ngải Vân không có ý tránh, chỉ rụt cổ lại, trông chẳng khác gì rùa rụt cổ, tiếc là không có cái mai rùa cứng để trốn vào trong đó. Nhưng cánh tay ấy đã bị Văn Tú đứng bên giữ lại. Cung Bình quay sang nhìn Văn Tú rồi tức giận đi ra chỗ khác. “Tại sao mọi người cứ bắt nạt cậu ấy? Ngải Vân nướng thịt ngon lắm. Anh kiến chuyện đấy à?” – Văn Tú hỏi dồn. Cung Bình ngẩn người rồi cười vang lên, tiếng cười khiến Văn Tú nổi da gà. – “Anh cười cái gì?” “Anh cười vì em đúng là con ngốc. Cả thế giới đều biết Dương Khấu và Kiến Nhất quan hệ không rõ ràng, chỉ có em là không biết gì. Một bên là người yêu, một bên là người tình. Em không biết thật hay cố tình giả vờ ngốc đấy?”. Lời nói của Cung Bình giống như chiếc búa ngàn cân nện vào trái tim non nớt của Văn Tú. Không phải cô chưa nghe thấy những lời bàn tán ấy, nhưng cô tin rằng đã yêu thì phải tin nhau, nếu không sẽ không thể vượt qua trắc trở. “Anh nói lung tung! Dương Khấu chỉ coi Kiến Nhất là anh trai thôi. Mà anh có chứng cứ gì? Em biết anh thích Dương Khấu, nhưng người thích cô ấy thì nhiều lắm, mà cô ấy lại kén nữa. Các anh toàn không ăn được thì đạp đổ!” – Văn Tú nghiêm giọng nói. Lời nói đã đánh trúng điểm yếu của Cung Bình, cậu ta không nói được gì, chăm chăm nhìn đống lửa. Bầu không khí vui vẻ trong phòng cách đây vài phút đã tan thành mây khói, gian phòng tĩnh lặng như không có người, chỉ nghe tiếng lửa lách tách. Hơn nửa tiếng sau vẫn chưa thấy Kiến Nhất và Dương Khấu quay trở lại, Văn Tú lựa gạo đến mấy lư