Đọc truyện ma- MỖI ĐÊM MỘT CÂU CHUYỆN KINH DỊ - Truyện Ma - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Đọc truyện ma- MỖI ĐÊM MỘT CÂU CHUYỆN KINH DỊ (xem 3204)

Đọc truyện ma- MỖI ĐÊM MỘT CÂU CHUYỆN KINH DỊ

ợt rồi, ngọn lửa ấm bập bùng khiến mọi người thấy buồn ngủ. Bỗng trên tầng hai có tiếng động mạnh khiến cả ba người giật mình tỉnh giấc. m thanh ấy giống như có vật gì bị rơi. Tuyết bên ngoài lại rơi nhiều hơn, những bông tuyết trắng xóa khắp nơi. Văn Tú lo lắng khi chưa thấy hai người quay về. Cô nhìn Cung Bình, Cung Bình nhìn lên trên, bên trên lại tĩnh lặng. “Này, hình như ngoài Kiến Nhất thì chúng ta chưa ai lên đó cả.” – Văn Tú nói. “Anh nhớ khuôn mặt người thợ săn lúc nói đến căn nhà gỗ này rất lạ, hay là ngôi nhà này có ma nhỉ?” – Cung Bình ghé sát mặt vào Văn Tú, hạ giọng dọa dẫm. “Anh đừng có dọa em!”. Tuy nói cứng nhưng Văn Tú cũng thấy sợ, chỉ có Ngải Vân là chẳng biểu hiện cảm xúc gì. “Trên núi lúc nào chẳng có ma quỷ, ai đã ở trên núi ít nhiều cũng đều nghe qua những chuyện này, như là thần núi, yêu quái tuyết… có khi còn cả hồ ly tuyết ấy chứ. Nhưng đã có ai tận mắt chứng kiến đâu.” – Ngải Vân cười nói. “Cậu thì hiểu cái quái gì!” – Cung Bình nói, giọng bực bội. Ngải Vân tắt ngay nụ cười, lại cúi đầu im lặng. “Khỏi đoán mò, để tôi lên đó là biết ngay.” – Cung Bình đứng dậy, vặn người cho đỡ mỏi lưng. – “Ngồi lâu rồi, cũng cần phải vận động chút, hay chúng ta cùng lên?” Văn Tú nhất quyết lắc đầu, Cung Bình hừ một tiếng rồi vừa hát vừa đi lên tầng hai. Không lâu sau, trên tầng hai bỗng vang lên tiếng hét của Cung Bình. Văn Tú và Ngải Vân quay sang nhìn nhau rồi cùng chạy lên. Tầng hai hơi bé hơn tầng trệt một chút, cách bố trí cũng như nhau. Cung Bình chỉ tay xuống sàn nhà, mặt vẫn còn đầy nét sợ hãi. Văn Tú tái người, trên sàn có một người nằm cứng đơ, phải nói là một cái xác mới đúng. Người ấy nằm ngửa ngay dưới chân Cung Bình và Văn Tú, mặc một chiếc áo bông bộ đội màu xanh lá cây, khuôn mặt đen xạm, trông rất quen, một tay còn cầm một tờ giấy nhỏ, tay kia nắm chặt thành nắm đấm. Đó chính là người thợ săn đã đi cùng họ lên núi. Cả Cung Bình và Văn Tú chợt nhớ ra người này. Ông ấy lên đây định đi săn và thu dọn ngôi nhà, tại sao lại nằm ở đây nhỉ? Xem chừng cũng đã chết được một lúc rồi. Văn Tú định đi đến xem liệu có cứu được người ấy không nhưng Ngải Vân đã tiến lên phía trước. “Đừng chạm vào, trên núi nhiều chất độc. Có lẽ người thợ săn đã chạm vào cây có độc hoặc bị con gì độc cắn, gắng gượng đi đến được đây thì chết. Chị Tú Văn và anh Cung Bình tránh xa một tý để em đến xem sao.” Ngải Vân bỗng trở nên khác hẳn, Cung Bình cũng không còn cái vẻ “ta là trên hết” hàng ngày, vội vàng tránh sang một bên, tiện tay kéo luôn cả Văn Tú đi cùng. “Ngải Vân cẩn thận nhé.” – Văn Tú nói. Ngải Vân cười rất tươi. Cậu cẩn thận ngồi xuống xem xét người thợ săn, kiểm tra mũi và tim rồi lắc đầu. “Người ấy chết được mấy tiếng rồi.” – Ngải Vân lắc đầu, phát hiện thấy cái xác ngã xuống từ vị trí chiếc tủ quần áo, trong tủ trống rỗng, đủ để người chui lọt. Có vẻ như xác bị giấu ở trong tủ quần áo, do nặng quá nên đã hất tung cánh cửa rồi đổ xuống sàn nhà, gây tiếng động mạnh khi nãy. “Thế này là sao? Tại sao lại có người chết? Lúc nãy Kiến Nhất cũng đã lên đây, sao không nhìn thấy?” – Cung Bình hét lên như kẻ điên. “Không, có thể lúc lên đây anh Kiến Nhất không nhìn thấy xác anh ta.” Ngải Vân cầm tay người chết lên, tách ngón tay cái và ngón trỏ ra cho hai người xem. “Tại sao lại thế? Làm sao cậu biết được?” – Văn Tú tò mò hỏi. “Anh chị nhìn xem? Trời rất lạnh, giữa ngón trỏ và ngón cái có hai vết máu nhỏ và rất sâu, giống bị ấn vào một vật gì cùn như lung dao. Nhìn tủ quần áo này mà xem, bên trong cánh tủ có một thanh gỗ, bên ngoài lại không khóa. Có lẽ người ấy đã quỳ trong đó, lấy ngón tay trỏ và ngón cái bẩy thanh gỗ ấy để mở cửa tủ ra nên chết rồi mà ngón tay vẫn giữ nguyên tư thế, vết máu bầm chưa tan được. Một lúc lâu sau cái xác tự đổ ra bên ngoài nên cửa tủ tự bung ra.” Ngải Vân vừa chậm rãi phân tích vừa mở cánh cửa tủ. Đúng là bên trong có một thanh gỗ, trên đó vẫn còn một vệt máu giống như trên tay người chết. “Giỏi quá, không ngờ Ngải Vân lại phân tích đúng đến thế!” – Văn Tú kinh ngạc nhìn Ngải Vân, con người thường ngày vốn ít nói. Những điều này ngay cả Cung Bình cũng không liệu đến. “Người ấy chết như thế nào?” – Cung Bình hỏi. “Có thể là trúng độc thức ăn, trên xác có những vết đỏ, mặt xanh xám, có nôn ọe, đầy mùi hạnh nhân rừng.” – Ngải Vân tiếp tục nói. Cung Bình ngửi ngửi rồi nói: “Ừ, đúng là có mùi hạnh nhân đăng đắng.” “Đó là trúng độc cyanide, trên núi này lấy đâu ra thuốc độc.” Ngải Vân cảm thấy lạ quá, cậu nhìn bàn tay của người chết một cách chăm chú rồi lấy lại sức gỡ các ngón tay người chết, trong lòng bàn tay có một đám giấy. “Đến từ đâu thì đi về đó, chỉ có một người sống thoát khỏi đây trong những người bước vào, thuốc giải ở…” – Ngải Vân cố hết sức đọc. “Thuốc giải để ở đâu?” – Cung Bình vội cướp lấy tờ giấy. “Bị xé rồi, chỉ đọc được vậy thôi.” – Ngải Vân nói. “Bên ngoài làm gì có cyanide, nếu anh ta bị trúng độc trong ngôi nhà này thì chắc hẳn đã ăn cái gì đó.” – Ngải Vân nói tiếp – “Thoạt nhìn sẽ cảm thấy các triệu chứng như tức ngực, họng rát bỏng, đau đầu, chóng mặt, cơ thể mệt mỏi…” Văn Tú nghe xong bỗng thấy chóng mặt, cộng thêm lúc nãy ngủ gật và mệt mỏi ở bên đống lửa nên giờ nuốt cũng thấy họng đau rát và vương vướng. Cô nhìn Cung Bình, thấy anh cũng có những biểu hiện như mình. “Phải tìm ra thuốc giải ngay, không biết tại sao lại không có phần giấy tiếp theo nhỉ.” – Ngải Vân tìm xung quanh nhưng không thấy có mảnh giấy nào bị xé. “Những miếng thịt kia giống những miếng thịt chúng ta đã ăn thì phải, à mà không, Kiến Nhất đâu có ăn, có lẽ anh ta đã bỏ thuốc độc vào, anh ta muốn giết chúng ta!” – Cung Bình hét lên, đôi tay run rẩy, anh ta gần như phát điên đến nơi. “Đừng nói bậy, Kiến Nhất không đời nào làm việc ấy, hơn nữa không phải chúng ta đều vô tình bị trói chân ở đây sao? – Văn Tú nói, cô không tin là Kiến Nhất đã làm vậy. Bên ngoài cửa sổ, trời đã tối đen như mực, tuyết vẫn rơi rất nhiều, gió thổi ù ù, cô rất lo lắng cho Kiến Nhất và Dương Khấu. Bỗng bên ngoài có tiếng động, xem ra họ đã về rồi. “Giờ phải làm thế nào?” – Ngải Vân vẫn quỳ trên mặt đất nhìn Cung Bình, Cung Bình cúi đầu im lặng giây lát rồi nói: “Gọi anh ta lên!”. Ba người đi xuống tầng trệt. Họ thấy Kiến Nhất đang kéo tay Dương Khấu vào nhà, trông vẻ rất vui. “Sao vậy?” – Kiến Nhất vội hỏi, thấy mặt ai cũng nặng như chì. “Cậu không thấy có gì khác lạ sao?” – Cung Bình lạnh lùng hỏi. “Làm gì có, bên ngoài tuyết rơi nhiều lắm, nhưng không quá lạnh. Đợi nấu cháo xong chúng ta cùng ăn rồi ra ngoài chơi.” – Kiến Nhất vui vẻ nói. “Đúng rồi, chỉ hơi lạnh thôi.” Dương Khấu nắm lấy cánh tay Kiến Nhất rồi ngả mái đầu điểm những bông tuyết vào vai anh ta. Thấy vậy, Văn Tú cũng hơi chạnh lòng. Có lẽ, nếu là người con gái khác thì cô sẽ thấy dễ chịu hơn. “Mẹ nó chứ, lại còn giả vờ à? Mày bỏ thuốc độc đấy thôi, nếu không, làm sao chúng tao đều có hiện tượng trúng độc, còn mày thì không?” - Cung Bình không nhịn được nữa, bước tới

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Nữ vương hắc đạo: Ông xã chớ làm loạn

Câu trả lời khiến đối phương cứng họng là…

Xem tử vi ngày 22/03/2017 Thứ Tư của 12 cung hoàng đạo

Học Viện Ngôi Sao

Đành chia tay vì mẹ bạn trai sắp đặt chuyện ngoại tình