tôi nhớ rõ trời tối đen rồi chúng tôi mới đi.” Hàn Phong nói: “Quả nhiên là như vậy.” Trang Hiểu Quân nói: “Anh nói sao?” Hàn Phong nói: “À, không có gì. Cám ơn cậu. Đúng rồi, anh hỏi cậu tzếp một vấn đề, lần đầu tzên bọn anh tới thành phố T, các cậu không phải vừa mở một lần hội đồng quản trị sao? Cậu có thể nói cho anh biết, nội dung của cuộc họp hội đồng quản trị đó không?” Trang Hiểu Quân nói: “Việc này, việc này vi phạm quy định của công ty đó.” Hàn Phong nói: “Hội nghị lần đó, có quan hệ cực kỳ quan trọng đến cả vụ án, cậu nhớ lại một chút, cậu tham gia hội đồng quản trị đúng không? Hẳn phải biết chứ.” Trang Hiểu Quân nói: “…” Khuất Yến không biết thằng nhóc này lại làm sao thế, chị lắc đầu, lực chú ý lại bị TV hấp dẫn. Không bao lâu sau, chợt nghe Hàn Phong vội vàng nói: “Chị Yến, mau giúp em lo liệu một vé máy bay đến thành phố T, em phải lập tức đến thành phố T!” Thành Phố T, tiểu khu An Khang, cũng chính là tiểu khu có căn nhà Vu Thành Long ở, cùng khu nhà, cửa hộ gia đình lầu ba bị gõ, ông cụ Mạc ở phòng trong có chút mơ hồ, chàng thanh niên kia là ai, chưa từng gặp, vừa ốm vừa cao. Ông cụ Mạc hỏi: “Chàng trai, cậu tìm ai?” Người nọ móc ra một quyển sổ nhỏ, nói: “Tôi là thám tử, tên Hàn Phong. Bác à, con tìm bác hỏi một ít chuyện.” Ông cụ Mạc nâng cặp kính lão lên, nhìn tên trên quyển sổ nhỏ xanh biếc kia, sao không có ảnh? Ông lại ngẩng đầu nhìn anh chàng tự xưng là Hàn Phong nọ, một đôi mắt to trái lại có vẻ đầy chân thành. Hàn Phong nói: “Bác à, trước đó một tuần, cũng chính là 7 ngày trước, buổi chiều bác có nhà không?” Ông cụ Mạc suy nghĩ hồi lâu, hướng phòng trong hô: “Bà nó à, buổi chiều thứ 4 tuần trước, chúng ta có đi đâu không?” Một bà cụ bước ra, a xoa thắt lưng, lau tay nói: “Coi trí nhớ của ông kìa, thứ 4 tuần trước chúng ta tham gia giải thi đấu đá banh dành cho người già, còn được hạng ba nữa, ông quên rồi sao!” Ông cụ Mạc vỗ ót nói: “Đúng, đúng. Tôi nhớ ra rồi, buổi chiều ngày đó chúng tôi không có nhà, không biết đứa du côn cắc ké nào, làm bể nát cửa kính nhà tôi. Cậu nói xem chúng tôi ở lầu ba cao như vậy đó, ai mà có khả năng ném cục đá cao vậy chứ? Ê, thằng nhóc này, sao đi đâu mất rồi? Cậu tới cùng muốn hỏi cái gì hả?” Lầu bốn, cửa nhà Vu Thành Long chẳng biết thế nào được mở ra, Hàn Phong nhìn cửa sổ trên ban công, họng súng kia còn giữ trên cửa sổ, anh cẩn thận nhìn họng súng nọ một chút, cuối cùng gật đầu, tựa như đã tìm được gì đó. Cục cảnh sát, phòng làm việc của Trần Dũng Quân. Trần Dũng Quân cười nói: “Lần này lại là vụ án gì đây?” Hàn Phong đánh giá bốn phía, nói: “Không có việc gì, đến chơi chút thôi, sao, không chào đón?” Trần Dũng Quân nói: “Đùa thôi, đùa thôi. Tôi vẫn luôn hoan nghênh các đồng chí của phòng điều tra hình sự thành phố H các cậu. Các cậu mỗi lần đến đều mang cho chúng tôi một vài lối tư duy mới, một vài lý niệm phá án mới, đây là truyền kinh giảng đạo mà.” Hàn Phong nói: “Được rồi, vị phó cục trưởng to con kia đâu? Sao không thấy anh ta?” Trần Dũng Quân nói: “To con? À, cậu nói cục phó Giang sao, cậu ta ấy à, đã đi Malaysia giảng dạy rồi, cậu ta là truy bắt thuốc phiện gương mẫu mà, thường đến một quốc gia xung quanh dạy cảnh sát địa phương một ít nội dung chính về truy bắt thuốc phiện.” Hàn Phong “ờ” một tiếng, lại bắt đầu tán gẫu… Ngày thứ hai, phòng đzều tra hình sự thành phố H, mọi người đều ra ngoài thăm dò án, chỉ có một mình Lưu Định Cường còn đang làm thí nghiệm. Bỗng nhiên cửa vang lên một tiếng. Lưu Định Cường rất kinh ngạc nhìn Hàn Phong đứng ở cửa, tim anh ta hồi hộp nói: “Oa, đột nhiên không tiếng không động đứng ở cửa như vậy, muốn hù chết người hả. Cậu biết đó, tôi phải làm khám nghiệm tử thi, còn tưởng xác chết vùng dậy chứ.” Hàn Phong nói: “Giúp tôi tìm một chứng cứ, về vụ án của ngân hàng Hằng Phúc kia.” Lưu Định Cường nói: “Cái gì?” Hàn Phong nói: “Nghe nói ở trong nhà Tần Di đã phát hiện giấy chuyển nhượng cổ phần do các cổ đông lớn viết trước khi chết.” Lưu Định Cường nói: “Đúng rồi.” Hàn Phong nói: “Tôi muốn nhìn một chút.” Lưu Định Cường nói: “Vụ án kia chẳng phải đã kết thúc rồi sao? Cậu lại nghĩ ra cái gì à?” Hàn Phong nói: “Việc này anh không cần phải xen vào.” Lưu Định Cường nói: “Chờ tôi một chút, tôi rửa tay trước.” Trong chốc lát, Lưu Định Cường cầm mấy túi vật chứng đi ra, nghi hoặc nói: “A? Cậu xem chứng cứ này, tại sao không có?” Hàn Phong cầm lấy túi vật chứng kia, nhìn trên túi vật chứng viết: “Sợi tơ chưa biết.” Lưu Định Cường bổ sung nói: “Chính là đêm hôm đó, cậu lấy được ở chỗ hoài nghi Đinh Nhất Tiếu từng xuất hiện, trong túi rác có sợi tơ này! Cậu xem, không thấy đâu nữa.” Hàn Phong nói: “Cõ lẽ có người cầm đi kiểm nghiệm, quên mang về rồi. Mặc kệ nó.” Anh nói là nói như thế, nhưng nhìn kỹ lại túi, trong túi nhựa hình như có chút chất lỏng, Hàn Phong buông túi kia, cầm lấy một cái khác, bên trong là một phần giấy chuyển nhượng Mạch Địch viết cho Tần Di. Hàn Phong nói: “Thông qua lượng nét mực lưu lại cùng sự thay đổi hóa học, giám định công văn là viết thời gian nào, việc này anh làm được không?” Lưu Định Cường nói: “Nếu niên đại đã quá lâu, giám định được, nhưng nếu thời gian quá ngắn sẽ không dễ xử lý. Chúng tôi bình thường có thể tính chuẩn xác được tháng.” Hàn Phong cau mày nói: “Chỉ sơ sài như vậy?” Lưu Định Cường bỗng nhiên nói: “Bất quá không sao cả. Tôi có thể giao cho bạn học của tôi, cô ấy là chuyên viên giám định dấu vết, quyền uy tuyệt đối ở nước ta, tôi có thể bảo cô ấy sang đây, hoặc nhanh chóng gửi đến cho cô ấy.” Hàn Phong nói: “Cần mất bao lâu?” Lưu Định Cường nói: “Hai ngày.” Hàn Phong nói: “Giám định toàn bộ trong thời gian đó.” Lưu Định Cường nhìn vài mẩu giấy chuyển nhượng cổ phần, hỏi: “Toàn bộ sao?” Hàn Phong đã đi xa. Công trường xây dựng bộn bề, Hàn Phong nhìn tòa nhà cao tầng kia, một gã bộ dáng đốc công đi tớz, quát: “Ai đó, tới đây làm gì? Không nhìn thấy bảng hiệu sao?” Gã chỉ, là một tấm bảng “Công trường thi công quan trọng, không phận sự miễn vào” Hàn Phong ghé vào lỗ tai gã, nhẹ nhàng hỏi gì đó, thái độ của đốc công lập tức thay đổi, cười bồi nói: “Haha, hóa ra là… .hóa ra là… không biết ngài tới đây làm gì? Không bằng, tôi gọi kỹ sư trưởng Từ và gzám đốc Trương vào nhé?” Hàn Phong nói: “Không cần, tôi chỉ muốn biết một vài vấn đề nhỏ. Tòa cao ốc này khởi công khi nào? Còn bao lâu nữa thì mới có thể hoàn thành?” Đốc công nọ nịnh nọt nói: “Là năm ngoái, hình như khởi công vào tháng 1, hiện tại đã bước vào giai đoạn kết thúc công trình, đại khái còn 3 tháng nữa thì có thể đưa vào sử dụ