Đọc truyện ma- KINH THIÊN KỲ ÁN ( hết) - Truyện Ma - thichdoctruyen.yn.lt

Đọc truyện ma- KINH THIÊN KỲ ÁN ( hết) (xem 916)

Đọc truyện ma- KINH THIÊN KỲ ÁN ( hết)

ẽ tiền thật sự có tác dụng lớn như vậy sao?” Trong lòng Trương Thiệu Đông kỳ quái, miễn cưỡng cười cười, so với khóc còn khó coi hơn, nói: “Bởi vì tiền tài, đó là cái cân thể hiện giá trị thực tế của một người, nó nhiều hay ít, quyết định giá trị của một người sống ở thế giới này tới cùng được bao nhiêu.” Hàn Phong lạnh lùng nói: “Nói bậy.” Trương Thiệu Đông nói: “Nhưng cậu sinh hoạt trong một xã hội dựa vào tiền tài nhận định giá trị, cũng không chỉ có một mình cậu, cậu nếu muốn được xã hội nhận thức cùng sự trợ giúp của người khác, nhất định phải chứng minh, cậu có năng lực sáng tạo giá trị. Mà loại năng lực này, phải đổi thành vật chất thực thể, mới có thể trao đổi ngang giá cùng những năng lực khác, tiền tài, may mắn trở thành loại vật dẫn thực tế. Quan điểm của cậu là gì nào? Nói ra nghe một chút?” Hàn Phong vừa há miệng, cửa mở, lần này không phải Phan Khả Hân, mà là Lãnh Kính Hàn, ông mang theo tươi cười nói: “Vụ án đã kết thúc, vụ án này, tổng cộng liên quan đến hơn một trăm nhân viên chính phủ và phi chính phủ danh tiếng, tình nghi đã chuyển tài chính hơn năm trăm triệu nguyên, nếu không phải cậu, thiệt hại bọn chúng tạo thành sẽ còn nhiều đến đâu còn chưa biết được. Cấp trên đã phê chuẩn quỹ chuyên mục cho chúng , cậu biết đó, vốn chiếu theo quy định, phá vụ án kinh tế cỡ lớn như vậy, sẽ được cấp 1% làm phần thưởng, nhưng án lần này giá trị thật sự quá lớn, cấp trên chỉ có thể chia cho chúng 50 vạn.” Ông lấy ra một tờ giấy, đó là tờ chi phiếu viết hơn 20 vạn trị số tiền mặt, đưa tới trước mặt Hàn Phong nói: “Đây là phần cậu nhận được.” Hàn Phong nhìn cũng không liếc mắt nhìn một cái, hai ngón y kẹp lấy, đưa sang cho Trương Thiệu Đông, lạnh lùng nói: “Trước dự chi bấy nhiêu, có thể duy trì bao lâu thì hay bấy lâu, ngày nào đó không còn nữa, báo sớm trước một tháng cho tôi.” Trương Thiệu Đông cười nói: “Tốt, tốt. Tôi ra ngoài trước. Các anh chậm rãi trò chuyện.” Trương Thiệu Đông đi rồi, Hàn Phong hờ hững hỏi: “Người đó, có tìm được không?” Lãnh Kính Hàn thở dài nói: “Không, bất quá từ thủ pháp xem ra, có lẽ cũng là thuộc hạ của hắc võng, cậu biết đó, bọn chúng vốn vẫn duy trì liên lạc cùng hắc võng.” Hàn Phong lạnh lùng nói: “Biết rồi.” Lãnh Kính Hàn nói: “Tôi thấy, cậu cũng nên trở về nghỉ ngơi một chút, cậu nhìn cậu xem, mới qua vài ngày đã nhìn không ra bộ dạng gì nữa.” Hàn Phong nhắm mắt lại, cầm lấy y Long Giai, dán trên mặt mình, như có như không nói: “Biết rồi.” Lãnh Kính Hàn còn muốn nói thêm gì đó, bất quá nhìn Hàn Phong tựa như không nghe được vậy, lại lắc đầu đi ra. Lãnh Kính Hàn đi rồi, Hàn Phong chỉ cảm thấy mệt mỏi quá, mệt mỏi quá, anh chưa từng uể oải như vậy, đó là loại áp lực trên tinh thần, không phải chỉ cần ngủ một giấc là có thể xoa dịu áp lực. Anh tựa vào bên giường Long Giai, bất tri bất giác ngủ thiếp đi, anh nằm mơ, mơ thấy Long Giai ở xa xa nhẹ nhàng trôi nổi, nhẹ nhàng hô lên với anh: “Trở về đi, trở về đi. Còn có rất nhiều chuyện phải làm đấy. Trở về đi, trở về đi…” Bóng dáng nọ, càng trôi càng xa, nhưng thanh âm lại vẫn mãi vang vọng bên i.

Q.2 – Chương 22: Cuộc Điều Tra Cuối Cùng (1) Hàn Phong bừng tỉnh, chỉ thấy Long Giai an tĩnh nằm trên giường, tựa như đang ngủ vậy, khóe miệng của cô, tựa hồ còn treo một nụ cười mỉm ngọt ngào. Hàn Phong nhẹ nhàng nói: “Giai em, em nói rất đúng, còn có rất nhiều chuyện phải làm đấy, mặc kệ là ai bắn em, chúng ta đều phải bắt hắn trả gấp bội!” Anh lưu luyến không thôi đứng dậy, nói: “Anh sẽ tới thăm em, chờ anh nhé!” Sau khi anh hướng y tá cùng các bác sĩ bàn giao rõ ràng, chạy về phòng điều tra hình sự, Lãnh Kính Hàn nói: “Rốt cuộc cũng chịu trở về rồi?” Hàn Phong nói với Lãnh Kính Hàn: “Đem những tư liệu có liên quan đến Hắc Võng, mang ra đây hết cho tôi!” Lãnh Kính Hàn nói: “Tư liệu của Hắc Võng chỗ chúng tôi có, đều giao cho hình cảnh quốc tế rồi. Tự chúng tôi lưu lại đều là vài mảnh rời rạc, không có bao nhiêu giá trị đâu?” Hàn Phong nói: “Vậy đưa tôz về, tự mình nghĩ biện pháp!” Lãnh Kính Hàn nói: “Nghĩ biện pháp thì được, nhưng cậu đừng làm ẩu nha!” Hàn Phong trở lại tzệm uốn tóc, Khuất Yến kinh ngạc nói: “Các anh tra vụ án gì thế? Mọi người đều biến dạng cả rồi.” Hàn Phong hai tay khoát lên hai vai Khuất Yến, khẩn thiết nói: “Chị Yến, mấy ngày này, chị đừng nói chuyện với em, để em nghĩ ngơi một chút! Em mệt mỏi quá!” Khuất Yến nóz: “Được được, tôi sẽ không nói chuyện với cậu đâu.” Hàn Phong trở về phòng, trong phòng cũng sạch sẽ hơn không ít, bộ sách vốn tùy ý chất đống được chồng lại chỉnh tề, bàn ghế cũng được lau chùi qua, Hàn Phong nhìn căn phòng biến hóa kỳ dị, đôi mắt lại rơi trên giường, anh đặt mông ngồi xuống, lẩm bẩm nói: “Giường của mình nằm thoải mái hơn!” Anh đặt đầu nằm xuống, lập tức “ôi chao” một tiếng lại ngồi dậy. Hàn Phong vừa 2ốc gốz lên nhìn, dưới gối vậy mà bị người ta chèn cục gạch, mà phía dưới cục gạch, đè một tờ giấy, Hàn Phong rút tờ giấy ra, nhìn chữ viết xinh đẹp của Long Giai trên giấy, ngọn lửa trong mắt bắt đầu thiêu đốt, phẫn nộ nói: “Hóa ra là như vậy!” Khuất Yến nhìn Hàn Phong vừa mới lên lầu, trong lúc hốt nhiên tựa như đổi một người khác vọt xuống, cầm ống nghe điện thoại lên bắt đầu bấm số. Hàn Phong nói: “Alo, là sân bay quốc tế phải không? Tôi muốn hỏi một chút, chuyến bay ngày 15 và 16 rốt cuộc có những chuyến nào rời khỏi thành phố H? Xin thay tôi kiểm tra trong hai ngày đó, có một hành khách tên Tần Di hay không, đúng, Tần trong triều Tần, Di trong tâm khoáng thần di (vui vẻ thoải mái), nữ giới, khoảng 20 tuổi, thân cao 1m74, tóc vàng, uốn lọn. À, không có hả, tốt, cám ơn!” Hàn Phong lại bấm số, nói: “Alo, sân bay Hoa Đông sao? Tôi muốn hỏi một chút, ngày 15…” Hàn Phong lại liên lạc với Trang Hiểu Quân, anh hỏi: “Hiểu Quân sao?” Trang Hiểu Quân kinh hỉ nói: “Hàn Phong!” Hàn Phong nói: “Tôi hỏi cậu, còn nhớ một tuần trước không, chính là trước khi Giang Vĩnh Đào chết một ngày, cậu có gặp mặt Tần Di không?” Trang Hiểu Quân nói: “Không phải vụ án đã kết thúc sao? Thế nào mà đột nhiên lại nhớ tới hỏi vấn đề này?” Hàn Phong nói: “Cậu mặc kệ tại sao đi, chỉ cần nhớ lại một chút xem cậu còn có thể nhớ ra chuyện ngày đó không.” Trang Hiểu Quân nói: “Tôi nghĩ đã. À, nhớ rồi, ngày đó chúng tôi cùng ăn cơm tối ở Thế Hào, lúc ấy, tôi cũng không cảm giác được chị Tần Di có chỗ nào không đúng nha?” Hàn Phong: “Bữa tối! Cậu nghĩ lại đi, ngàn vạn lần đừng nhớ lầm.” Trang Hiểu Quân nói: “Không lầm đâu, bởi vì chị ấy đáp ứng tôi, ngày thứ hai sẽ mang tôi đến vườn Thế Bác, nhưng ngày thứ hai chị ấy đã…” Hàn Phong lại hỏi: “Hai người ăn khi nào?” Trang Hiểu Quân nói: “Khoảng 9h tối đó,

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
“Em không muốn nhận quà 8/3”

Giấc Mơ Ngọt Ngào

Người gây ra chuyện rồi bỏ chạy là anh, bảo em phải làm sao đây?

Năm Ấy Gặp Được Anh

Lớp Học Đặc Biệt