Cẩm Hà có phần xiêu lòng:
- Dạ, cháu sẽ tính. Còn ngay lúc này, cháu sẽ chờ các em dậy và sẽ bắt đầu luôn.
Không giữ ý, bà kéo tay Cẩm Hà ngồi xuống bên cạnh, giọng trìu mến:
- Nói thật với cô, kể từ khi con gái tôi mất…
Liên Hương sợ bà lại xúc động nên lại xen vào:
- Má đừng có…
Nhưng bà đã bình tĩnh xua tay:
- Má không sao đâu, để má nói chuyện với cô giáo.
Cuộc trò chuyện giữa một già một trẻ chẳng mấy chốc đã trở nên thân thiết, cảm thông. Cuối cùng chính Cẩm Hà đã vui vẻ nhận lời:
- Cháu cám ơn bác và chị Liên Hương. Vâng, ngày mai cháu sẽ dọn tới đây.
Rồi câu chuyện lại xoay qua riêng tư. Bà Phán nhìn Cẩm Hà một lúc và hỏi thẳng:
- Cháu là người ở xứ nào?
- Dạ, cháu ở Châu Đốc.
Bà Phán giật mình:
- Châu Đốc mà miệt nào, huyện thị nào?
- Dạ, cháu ở Châu Phú.
- Trời đất! Bác cũng ở Châu Phú đây.
Lại thêm một lần ngẫu nhiên mà họ có chung bản quán với nhau, khiến cho tình cảm đậm đà hơn. Bà nắm chặt tay Cẩm Hà, nói:
- Nếu con không chê, bác xin nhận con là… con nuôi, cháu thấy có tiện không?
Cẩm Hà vui hẳn:
- Thưa bác, cháu đang cần…
Cô đang vui, bỗng ngậm ngùi:
- Cháu không còn ai…
Liên Hương nói thêm:
- Vừa rồi cô ấy kể cho con nghe, cô mồ côi cả cha lẫn mẹ từ nhiều năm trước.
Bà Phán thương tâm:
- Tội nghiệp con tôi! Vậy cha mẹ con là ai ở xứ đó?
- Dạ, ba con cũng có chút tiếng tăm ở vùng đó. Hồi ấy con còn nhớ, người ta gọi ông là ông Huyện Phò…
Câu nói của Cẩm Hà chưa dứt thì đã nghe bà Phán kêu lên:
- Trời ơi!
Rồi chẳng hiểu sao bà như á khẩu, người lạnh ngắt.
Liên Hương hốt hoảng:
- Má! Má sao vậy.
Cô cùng với Cẩm Hà phải phụ nhau đưa bà vào phòng riêng. Trong lúc hiểm nguy đó mà bàn tay của bà vẫn cố nắm chặt tay của Cẩm Hà. Miệng cứ mắp máy nhiều lần như muốn nói điều gì đó mà không nói được.
° ° °
Có tiền sử bệnh huyết áp cao, lại bị nhiều chuyện dồn nén từ khi hai đứa con của bà chết cùng lúc, nên tâm thần bà Phán luôn trong trạng thái bất an. Việc bà bị sốc đột ngột khi đang nói chuyện với Cẩm Hà đã khiến cả Liên Hương và Cẩm Hà đều thắc mắc không hiểu sao, nhưng mấy ngày sau cũng chưa giải tỏ được, bởi bà Phán từ lúc ấy hầu như chỉ tỉnh lại sau vài lần. Tuy bác sĩ đã trấn an là tình trạng sức khoẻ bà không sao, chỉ ở tình trạng đó hơi lâu, chứ không nguy hiểm. Tuy nhiên Liên Hương lo lắng vô cùng, bởi trong nhà bây giờ không còn có ai, nếu bà mẹ chồng mà có mệnh hệ nào thì chẳng biết phải làm sao. Cô dành phải trông cậy vào Cẩm Hà:
- Từ lúc này em phải giúp chị lo cho má. Chứ chị thì cũng không còn nhiều sức nữa. Nlư em thấy đó, chỉ mấy đứa con chị, nó cũng… mồ côi cha…
Cẩm Hà đã hiểu điều đó ngay từ bữa đầu tiên, nhưng chưa kịp tìm hiểu, nay cô mới nhân cơ hội biết thêm:
- Em muốn hỏi, chồng chị mất trong trường hợp nào?
Chỉ lên bàn thờ có hai ảnh, một của chồng và một của cô em chồng:
- Hai anh em họ đi chung xe rồi bị tai nạn một lượt! Hôm ấy chị ở lại nhà giờ chót nên còn sống.
Cẩm Hà thốt lên:
- Hèn chi!
Cô định hỏi thêm, nhưng thấy không tiện nên thôi.
Liên Hương hình như cũng không muốn khơi gợi lại nỗi đau đang gậm nhấm trong lòng, nên nói sang chuyện khác:
- Em ngủ trên phòng đó có tiện không?
Cẩm Hà thấy lòng:
- Tốt lắm rồi chị. Ở chỗ em trọ đâu tiện nghi bằng.
Liên Hương cũng nói thật:
- Từ hôm có em tới ở chung, chị an.tâm lắm. Nhất là gặp lúc má bệnh như thế này, nếu không có em tiếp thì chắc chị cũng nằm theo má quá!
Đã hai đêm liền vừa thức học bài, vừa phải lo chăm sóc bà Phán, nên tối nay Cẩm Hà cảm chấy mệt. Cô chưa kịp nói thì Liên Hương cũng đã thấy, cô nói:
- Em phải ngủ sớm tối nay đi. Để chị thức với bà già. Em phải ngủ đủ giấc sáng mai chị em mình cùng dậy ăn sáng chung, chị có món quà này cho em.
Cẩm Hà chỉ chờ có thế, cô lên phòng riêng trên lầu, chỉ kịp tắm qua thì đi ngủ liền, chứ không đọc mấy trang sách như lệ thường…
Được cái là nơi này khá yên tĩnh, nhà lại ít người, nên rất dễ dỗ giấc ngủ. Chỉ hơn mười phút sau Cẩm Hà đã ngủ sâu…
- Nè, sao vào nhà tôi mà ngủ vậy?
Câu nói lặp lại có lẽ đến lần thứ ba thì Cẩm Hà mới giật mình tỉnh dậy. Lúc đầu cô vẫn còn nằm yên, nhưng khi đã nghe rõ câu nói đó là dành cho mình, cô mới bật dậy. Tuy nhiên cả người Cẩm Hà như bị đè bởi một khối đá nặng, nên cô không thể nào cử động, đồng thời lồng ngực bị nén đến sắp nghẹt thở.
Vùng vẫy đến mấy lượt, sau cùng Cẩm Hà cũng thoát ra được. Cô mở ngay ngọn đèn trên đầu nằm và có cảm giác như chỗ nệm bên cạnh nơi cô nằm vẫn còn hơi nóng!
Có tiếng của Liên Hương từ bên ngoài:
- Em bị sao vậy Cẩm Hà?
Cẩm Hà định kể lại chuyện mình vừa bị, nhưng kịp nghĩ nên ậm ừ:
- Dạ… em bị chiêm bao.
- Chị đang ngủ nghe em la lớn nên tưởng có chuyện gì.
- Dạ, không có gì.
- Niệm Phật rồi ngủ yên thôi.
Liên Hương trở về phòng của mình chỉ được một lát thì lại nghe tiếng Cẩm Hà thét lớn:
- Chị Liên Hương ơi!
Chạy trở sang, Liên Hương ngạc nhiên hơn khi thấy Cẩm Hà đang nằm lăn dưới sàn ở bên ngoài cửa phòng!
- Sao vậy em?
Không thể giấu được nữa, Cẩm Hà phải nói thật:
- Em chưa kịp ngủ thì như có ai đó quăng em ra đây!
Liên Hương quá đỗi ngạc nhiên bước thẳng vào phòng tìm khắp nơi, cả dưới gầm giường. Chẳng thấy ai, cô hỏi:
- Lúc nãy em có đóng cửa phòng không?
- Dạ có, em còn cẩn thận cài chốt bên trong nữa!
- Nhưng nhà này đâu có ai khác ngoài mấy người mình. Chị thì ngủ bên kia, còn má thì nằm liệt giường trong phòng tầng dưới, đi còn không được, nói gì ôm em ném ra ngoài. Không lẽ thằng nào lẽn vào đây?
Cẩm Hà nói khẽ, như sợ có người nghe:
- Không phải đàn ông, mà là.. con gái!
- Nhưng mà…
Liên Hương vừa nói tới đó thì chợt nhìn thấy vật gì đó nằm dưới sàn, cô cúi xuống nhặt lên, bỗng kêu lớn:
- Cô út!
Cẩm Hà kinh ngạc:
- Cô út nào?
Giọng Liên Hương chùn hẳn xuống.
- Cô út nhà này. Cái trâm cài này là của cô ấy. Không lẽ nào…
Cẩm Hà cũng vừa hiểu, cô lặp lại câu nói nửa chừng của Liên Hương:
- Không lẽ chị ấy và phòng em? Mà cũng có thể lắm…
Cô thuật lại câu nói lúc đầu:
- Đầu tiên em nghe có người đuổi em, hỏi sao dám vào nhà này. Giọng có vẻ hằn hộc lắm, em đâu ngờ là chị út?
Liên Hương lặng người đi một lúc, cô tự hỏi:
- Không lẽ có chuyện này? <!–nextpage–> Cô không tin chuyện ma quỷ, nên càng không nghĩ cô em chồng của mình hiện hồn về. Tuy nhiên nhớ lại lúc liệm xác Thu Hường, chính mắt cô nhìn thấy vật này vẫn còn đính trên tóc của cô ấy mà! Mà chiếc trâm cài này lại do chính cô mua tặng cô ấy lúc mới về nhà chồng nữa nên không thể nào có chuyện nhìn lầm.
- Hay là vô tình vật của chị ấy để sót lại