Chuyện ông bá hộ Tung hơn bảy mươi tuổi mà còn đòi lấy vợ trẻ chẳng những làm cho cả nhà sững sờ, mà ngay như người làng cũng ngơ ngác bảo nhau:
- Ông ta có hồi xuân không mà đòi lấy gái mười tám?
Có người lại nói:
- Mà có đứa ưng thuận mới là chuyện lạ! Chắc là ham tiền, chứ con gái mà đi lấy một ông già như thế?
Nói gì thì nói, việc đã thành sự thật. Hôm đó trong buổi họp mặt gia tộc, bá hộ Tung đã long trọng tuyên bố:
Nhà này từ nay sẽ có chủ mới. Con gái của chủ nhà máy xay lúa Đồng Xanh ở cồn Cái Thia đã nhận lời và làm… má mấy đứa trong nhà này.
Người đầu tiên lên tiếng phản đối là con gái út của ông, cô út Liên:
- Nghe nói con đó mới mười tám tuổi, như vậy còn nhỏ hơn tuổi con, sao làm… mẹ tụi này được.
Bá hộ Tung trợn mắt:
- Mày kêu ai bàng con này con nọ, con kia?
Út Liên không vừa:
- Ba mà cưới nó về thì đừng trách tụi con bỏ nhà đi hết cho ba ở với nó!
Người em gái thứ sáu của ông cũng ca:
- Bộ hết chỗ lấy sao anh lấy con này về làm vợ? Mà nghe đâu bên cánh đó cũng đâu có ưng, chỉ bởi anh ép họ…
Bá hộ Tung đập bàn quát tháo vang cả nhà:
- Đừng có bàn ra. Tao cưới vợ là cưới cho tao, chứ có cưới cho mấy người đâu. Nhà cửa này là của tao, sản nghiệp này cũng do tao tạo dựng, như vậy tao là chủ, tao có quyền quyết định chuyện riêng của tao!
Thấy ông anh của mình nói đến nước đó, nên cô Sáu quay sang nói với mấy đứa cháu:
- Ba bay đã nói như vậy rồi thì tốt hơn hết là tụi con qua nhà cô mà ở. Để nhà này cho ông ấy sống với vợ “nhí” đi!
Cả ba đứa con gái đều đồng tình. Trước khi đi chúng còn nói như trối:
- Chỉ khi nào ba chết tụi con mới về để tang, chứ không bao giờ tụi con đặt chân về nhà này!
Không ngờ con cái phản ứng dữ quá lão bá hộ đành xuống nước:
- Tụi con thương ba tuổi đã già, sống cô đơn buồn quá chắc là ba mau chết!
Em gái ông nói:
- Nế vậy tôi làm mai cho anh con Tư Gấm năm nay nhỏ hơn tôi ba bốn tuổi. Nó là người đàng hoàng, từ nào đến giờ chưa lấy chồng, lại con nhà gia giáo nữa.
Ông bá hộ rùn vai, lè lưỡi:
- Cô cho tôi lạy, con vợ già mới chết, bây giờ cô lại bảo tôi đi kiếm một con… chằn cái khác về hả? Còn lâu!
Cô Sáu Nết nhún vai, lắc đầu:
- Anh hết thuốc chữa rồi!
Mấy cô cháu dắt tay nhau ra khỏi nhà Lão bá hộ nhìn theo dửng dưng. Tuy nhiên, khi họ đi hết rồi thì ông chợt cảm thấy trống vắng. Kể từ ngày vợ chết cách ba năm trước, bề ngoài thì lão có vẻ là người chung tình, nhưng thật ra lão là người trăng hoa khó ai bì! Cho đến khi một sự tình cờ, lão được người mách cho cô gái tân tên là Tiểu Quyên. Đúng hơn là có người mai mối.
Một bà mai có cỡ. Chính bà ta tìm tới gặp riêng lão và tiếc lộ:
- Ông bá hộ bộ tính chết già trong cô độc hay sao vậy?
Bá hộ Tung ngao ngán lắc đầu:
- Nghe tới vợ con là phát ngán rồi! Sống một mình thấy khoẻ hơn.
- Nhưng vợ là vợ già chứ còn… nàng hầu, đào “nhí” thì phải khác chứ!
Và ngay lập tức, mụ ta mách:
- Bá hộ biết chủ nhà máy xay lúa Đòng Xanh ở bên cồn Cái Thia không?
- Biết. Nhà máy xay lúa thuộc loại lớn nhất vùng này?
Mụ ta cười phá lên: <!–nextpage–> – Ai hỏi về sự lớn nhỏ của nó làm gì. Bởi có lớn, có giàu gì thì cũng chỉ bằng cái móng tay của ông mà thôi.
- Tôi hỏi là hỏi đứa con gáỉ hoa nhường nguyệt thẹn của nhà đó kìa!
Bá hộ Tung ngạc nhiên:
- Thì cũng mắc mớ gì tôi? Hình như là nhà đó có đứa con gái năm rồi tính đưa đi dự thi sắc đẹp ở Tây đô thì phải.
Mụ mai vỗ tay:
- Đó đó. Cái đáng nói là ở đó đó!
Rồi mụ ta kề tai nói nhỏ:
- Ông có muốn có con nhỏ đó để hết cô đơn không?
Đúng là đưa mở đúng và miệng mèo! Lão bá hộ có sụm chân đi nữa mà nghe giới thiệu món ngon như thế cũng phải ứa nước dãi:
- Nó chịu tôi sao?
Mụ ta nheo mắt:
- Chịu ngang xương thì đời nào nó chịu. Nhưng… phải có những cái khác thường thì mới gọl là bá hộ Tung chớ!
Vẫn thầm phục cái tài xúi người này, giục người kia của mụ ta, nên ông bá hộ hỏi khẽ:
- Có cách nào?
Lúc này mụ mới mới nói thẳng ra:
- Số là thằng cha chủ nhà máy xay lúa đó vừa bị vỡ nợ, thiếu nhà băng số tiền khá lớn, sắp bị xiết nợ mất cái nhà máy xay. Cho nên nó mới… bán đứa con gái mà trả nợ.
- Bán con gái? Có phải cái cô đi thi sắc đẹp không?
Mụ mai lại vỗ đùi:
- Còn ai vào đó nữa! Và chỉ có ông thôi…
Trong lúc bá hộ Tung còn chưa rõ thì mụ ta đã giải thích rành rọt như người trọng cuộc:
- Chỉ cần ngài bỏ ra nửa vạn bạc là xong. Đó là số tiền cha cô nàng thiếu nợ nhà băng!
Nghe tới số tiền quá lớn, lão bá hộ phát hoảng:
- Số tiền trị giá ba bốn trăm lượng vàng đâu phải chuyện chơi!
Mụ mai hạ thấp giọng ra vẻ quan trọng:
- Bởi vậy tôi mới nói chỉ có mình ông là tính được! Nhiều thì có nhiều, nhưng để có được người đẹp như tiên giáng trần đó thì… cũng đâu có quá mắc.
Lão bá hộ đã bắt đầu nao núng:
- Sao bà biết họ chịu đổi con?
Mụ mai đánh đòn quyết định:
- Được hay không là do tài của con Tư Tắm này mà, ông bá hộ!
Rồi mụ ta nói chi tiết hơn:
- Vừa rồi chính thằng chủ nhà máy chạy qua cậy nhờ tôi nói giùm ông bá hộ. Nếu ông đồng ý giải nguy cho ông ta bằng cách trả cho nhà băng số tiền nợ đó, thì đổi lại ông ta sẽ cho con gái về làm thứ thiếp cho ông. Nói thứ thiếp cho có vẻ, chứ đó là làm bà bá hộ nhí cho ông đó!
Mắt lão bá hộ sáng lên nhưng vẫn còn e dè:
- Biết cô ấy có thuận không?
- Miễn là ông chịu thì giá nào cũng xong!
- Nhưng mà…
Lão ta nhẩm tính và im lặng hồi lâu. Cuối cùng đã gật đầu. Thế là mụ mai Tư Thắm phấn khởi nói:
- Ông chờ đó, chỉ trong vòng hai mươi bốn giờ là xong.
Mụ ta nói đúng. Bởi qua chiều hôm sau thì có tin tốt:
- Ông chuẩn bị tiền đi, xong rồi!
Một cuộc gặp mặt giữa bá hộ Tung và chủ nhà máy xay Mười Lực, với lời giao ước: <!–nextpage–> – Giải nợ nhà băng xong thì lập tức tổ chức đám cưới!
Bá hộ Tung muốn chắc ăn hơn, đã ra điều kiện:
- Phải cho tôi gặp mặt cô Tiểu Quyên trước, chỉ cần một lời hứa của cô ấy thôi thì bao nhiêu tôi cũng chi!
Dĩ nhiên Tiểu Quyên không chịu! Cô khóc oà lên khi nghe cha nói thẳng ra ý định và cương quyết nói:
- Nếu cha bắt ép con lấy lão ấy thì con sẽ cắn lưỡi chết ngay lập tức!
Biết con mình nói là làm, nên Mười Lực phải cầu viện tới bà mụ tư Thắm, mụ này bày mưu:
- Tôi đã lường trước rồi. Phải như thế này thì mới xong…
Mụ ta bày trò như thế nào đó mà ngay ngày hôm sau, Mười Lự đã ngã bệnh nặng, đồng thời có một lũ đầu trâu mặt ngựa kéo tới đòi đốt nhà máy xay, nếu không trả nợ kịp thời.
Lúc đầu Tiểu Quyên không quan tâm chuyện gì đang xảy ra. Tuy nhiên, khi gia nhân báo tin cha bệnh nặng, rồi nhà máy bị hăm đốt, côn đồ kéo tới đông như kiến t