- Trời ơi!
Lần này là tiếng kêu thảng thốt của Liên Hương! Cô bủn rủn tay chân, người lảo đảo sắp ngã. Trời đất như sụp đổ trước mắt người vợ suốt đời chỉ biết thương chồng, chung thuỷ với chồng cho đến phút cuối cùng.
Tú ngoại tình với anh thì còn có thể tin được, nhưng sao lại là Thu Hường? Điều khó tin nhất trên đời lại là sự thật!
- Thảo nào…
Liên Hương cứ vân vê những tờ giấy trong tay mà không biết phải làm gì. Cuối cùng cô xếp nắp rương lại, bước ra khỏi phòng mà trong lòng trống rỗng, xót xa…
- Mẹ ơi! Cô giáo…
Cả hai đứa con của Liên Hương đều chạy lên, chúng hớt hãi nói không tròn câu:
- Cô giáo… Cô giáo đã…
Liên Hương hốt hoảng:
- Cô giáo sao rồi?
Thằng Hải bình tĩnh hơn đáp:
- Cô giáo bị cô út dẫn đi rồi!
- Trời ơi!
Liên Hương vừa chạy vừa hỏi:
- Đi hướng nào?
Thằng bé Sơn chỉ tay ra ngoài sân sau:
- Hướng này.
Liên Hương chỉ kịp bảo hai đứa:
- Hai con trở về phòng đóng cửa lại, để mẹ đi tìm cô giáo.
Cô chạy ra vườn vừa nghĩ đến khu mộ hai cái chôn gần nhau của Tú và Thu Hường. Quả nhiên khi gần tới nơi cô nghe giọng của Thu Hường cất lên:
- Tao đã mất người yêu về tay một đứa con gái lạ, bây giờ gặp bất cứ đứa lạ nào vào nhà thì thà tao diệt nó trước, hơn là phải hối hận về sau! <!–nextpage–> Không nghe tiếng trả lời, nhưng từ xa nhìn thấy một người nằm dài dưới đất, Liên Hương đoán ra ngay đó là Cẩm Hà. Bước tới gần hơn thì người đang đứng nói giọng của Thu Hương chỉ là một cái bóng xoã tóc, phất phơ theo gió đêm!
- Hồn ma Thu Hường!
Giọng cô ả lại cất lên:
- Ta yêu suốt năm năm nhưng chưa hưởng được một giây của cuộc sống vợ chồng, vậy mà đứa lạ vào đây cướp mất người yêu của tao, rồi còn sinh ra hai đứa con cho anh ta nữa! Cũng vì hai đứa trẻ này mà tao không ra tay báo thù kẻ cướp tình yêu của mình được, tạo hận thấu xương và tao quyết giết bất cứ đứa con gái nào xuất hiện trong nhà. Mày là đứa tao ra tay đầu tiên, vậy hãy khóc cho đã đời đi rồi nhận cái chết!
Cô ta vừa nói vừa giơ thẳng cánh tay lên như sắp giáng xuống. Liên Hương thu hết can đảm nói lớn:
- Cô út, hãy dừng tay!
Nghe tiếng Liên Hương, Thu Hường gầm lên:
- Ước gì tao giết được con tiện nhân này!
Rồi cô ả quay phắt người lại, lúc này Liên Hương mới nhìn thấy được gương mặt xanh như tàu lá cùng với hai chiếc răng nanh nhô ra hai bên khoé miệng.
- Mày muốn cứu con này hả, còn lâu!
Chẳng còn cách nào hơn, Liên Hương liền đưa ra những trang giấy mình cầm trên tay và ném mạnh về phía cô ả, vừa nói to:
- Người đó là chị em ruột của cô đó!
Lạ thay, những tờ giấy vừa nằm trong tay cô ta tức thời cháy bùng lên như có ai đốt! Thu Hường không nao núng, vẫn giữ lấy vật đang cháy, gương mặt vẫn tỉnh táo như không…
Những tờ giấy vừa cháy xong thì cũng là lúc Thu Hường nhảy lùi một bước, lần này ả kêu lên:
- Sao lại có chuyện này?
Liên Hương chợt hiểu, đối với hồn ma thì cách đọc thư là phải đốt cháy, giống như khi cúng vái giấy tiền vàng bạc vậy! Vừa rồi nàng ta đã làm cho những tờ giấy gồm thư của ông Phán, nhật ký của bà Phán… và cô ta đã hiểu mọi chuyện!
- Trời ơi!
Tiếng kêu trời của một hồn ma nghe là lạ, khiến Liên Hương hơi yên tâm, cô giải thích thêm:
- Đây là đứa chị em song sinh của cô út. Cô ấy hoàn toàn không hay biết chuyện của má với ông Huyện Thời ba ruột của cô. Cũng như tôi, làm sao tôi biết chuyện cô và anh Thanh Tú yêu nhau, chứ nếu biết thế thì tôi đời nào chen vào làm chi cho khổ cả ba người. Dẫu sao thì tôi cũng cám ơn cô đã tha cho mạng sống để tôi nuôi mấy đứa con, chúng nó đâu có tội tình gì.
Thu Hường ngã gục xuống như tàu lá rụng. Trong lúc đó thì Cẩm Hà vừa mới tỉnh lại, cô ngơ ngác hỏi:
- Em… em bị sao vậy chị Liên Hương?
Nhìn bên cạnh thấy một đống quần áo nằm sóng soài, cô càng ngạc nhiên hơn:
- Cái gì đây chị…
Liên Hương biết có nói thì Cẩm Hà cũng không tin, cô liền nắm tay lôi đi, và bảo: <!–nextpage–> – Đi vào gặp má. Em sẽ nghe chính má kể lại tất cả mọi chuyến.
Vùa bước đi Cẩm Hà vừa nhìn lại sau lưng, chợt cô ngạc nhiên kêu lên:
- Chị Liên Hương xem kìa!
Trước mắt họ, ngay chỗ ngôi mộ của Thu Hường, có một đống lửa đang bùng cháy dữ dội! Liên Hương lẩm bẩm:
- Không lẽ cô ấy đã…
- Liên Hương nghĩ tới chuyện hồn ma từ giã cõi trần. Người ta thường nói khi một oan hồn ra đi thường bốc cháy thành khói hoặc biến thành hơi sương. Phải chăng từ nay Thu Hường sẽ siêu thoát?
Nắm chặt tay Cẩm Hà cô nói khẽ:
- Oan hồn của Thu Hường lúc nãy đòi giết em phải không nào?
Cẩm Hà dè dặt gật:
- Dạ, đúng rồi, em sợ lắm, chẳng hiểu sao cô ấy lại cứ theo đòi giết em hoài?
- Chỉ vì cô ấy tưởng em vào nhà này để cướp người yêu của cô ta lần nữa!
Cẩm Hà ngạc nhiên hơn:
- Người yêu nào?
- Đó chính là chồng của chị, là anh của Thu Hường. Được rồi, để chị kể sơ lượt cho em nghe trước khi đi gặp má.
Cô kể lại mọi chuyên. Nghe xong Cẩm Hà ngơ ngác:
- Sao lại có chuyện đó? À mà cũng có lí…
Cuối cùng Cẩm Hà nhận ra:
- Em nhớ rồi, ba em từng nói rằng ông có một mối tình tội lỗi. Nhưng em không ngờ em lại rơi vào mối tình ấy.
Cô khóc rắm rức…
° ° °
Bà Phán chợt tỉnh. Đây là lần tỉnh đầu tiên của bà sau gần một tuần lễ. Việc đầu tiên sau khi mở mắt ra bà hỏi ngay:
- Con Cẩm Hà đâu?
- Cẩm Hà đã ngồi bên cạnh, vội lên tiếng:
- Dạ, con đây.
Quay lại nắm chặt tay Cẩm Hà, bà oà lên khóc! Liên Hương vội ngăn lại:
- Má đừng quá xúc động. Con đã nói sơ với Cẩm Hà rồi, cô ấy hiểu và chờ má nói đó.
Bà Phán kéo Cẩm Hà vào lòng, giọng trìu mến:
- Má xin lỗi con, vì hoàn cảnh ngày đó má ra đi mà không kịp đem con theo để con phải mang tiếng mồ côi từ nào đến giờ. Mà phải chỉ có con cùng với con Thu Hường thì chắc nó…
Bà lại sắp khóc, nên Liên Hương lại phải chen vào:
- Vừa rồi Cẩm Hà và cô út cũng đã gặp nhau rồi. Má không cần phải lo nữa, họ đã thông hiểu nhau rồi!
Bà Phán mừng vô kể:
- Cả đời má vẫn nôm nốp sợ chuyện hai chị em nó không biết nhau vô tình sinh hận thù nhau. Bây giờ trong cái rủi còn có cái may. Tuy con Thu Hường chết rồi nhưng trời còn thương má, cho con Cẩm Hà trở về!
Rồi bà nói thêm:
- Lúc mới gặp con má đã giật mình rồi, không phải cái tên mà bởi tướng đi, dáng vóc, nó giống y con Thu Hường!
Rồi bà lại ôm cứng con gái, như sợ Cẩm Hà thoát ra.
Cẩm Hà cũng khóc, hai mẹ con thi nhau khóc vì niềm vui đoàn tụ. Lát sau bà Phán tiếp lời:
- Để má kể lại chuyện tại sao ông Phán Sự suốt đời hận cha con con Cẩm Hà…
Liên Hương nói nhanh:
- Dạ, con mạng phép má, con đã đọc hết những gì trong phòng cấm trên lầu. Và cũng nhờ vậ