Chuyến xe từ Trà Vinh lên Sài Gòn cập bến xa cảng Miền tây, hành khách mệt mõi xuống xe, có lẻ, ai cũng uể oải sau chặng đường dài đầy khói bụi giữa cái nóng bức của mùa hè thành phố. Huệ Quân – cô sinh viên vừa trúng tuyển vào ĐH ngữ văn – cũng hòa mình vào dòng người tấp nập của bến xe, trán cô lấm tấm mồ hôi, trong lòng ngập tràn bao cãm xúc, lần thứ nhất lên thành phố học ôn thi, cô nhận được sự giúp đỡ của mấy anh chị sinh viên, lần này cô chỉ có một mình, xốc lại cái ba lô nặng trịch trên vai, Huệ Quân mím chặt môi dấn bước, trên tay cô bé, một tờ quảng cáo, in dòng chử: “ Cho thuê nhà trọ giá rẻ, số điện thoại: 0913xxxxxx” Mất gần 1h ngồi xe buýt, hơn 15p lang thang hỏi thăm, cuối cùng Huệ Quân cũng đứng trước căn nhà, cánh cổng bằng sắt im lìm làm cô hơi rụt rè, loay hoay định gọi chủ nhà thì một giọng nói trầm trầm đột nhiên vang lên sau lưng: _Cô bé định tìm ai? Chưa kịp trả lời, hắn, một chàng trai với cặp kính cận dầy cộm như 2 cái đít chai đã cau mày: _Tôi khuyên cô đừng tìm nhà trọ chổ này, không tốt đâu! rồi hắn mất hút sau mấy dãy phố, chưa kịp rủa gã vô duyên, cánh cổng sắt đã bật mở, đập vào mắt Huệ Quân là một thiếu phụ trung hoa, trong bộ đồ truyền thống “áo dài thượng hải”, tóc búi cao nhìn cứ y như là một thiếu phu nhân trong mấy bộ phim hồng kông nửa xưa nửa nay, bà ta cất giọng thánh thót: _Em là Huệ Quân? người gọi điện thoại cho tôi hồi nãy??? _Dạ! Huệ Quân gật nhẹ đầu – ở đây vẩn còn chổ cho thuê giá rẻ hả cô? Con không rành đường nên đi hơi lâu… Bà chủ nhà cười, một nụ cười làm người ta khó hiểu, nó như nói lên sự hài lòng về điều gì đó, rồi bà ta dang rộng cánh cổng như chào đón cô khách trọ trẻ tuổi, cả hai, một chủ một khách bách bộ qua khuôn viên xanh của ngôi nhà. Cụm từ “khuôn viên xanh” mà Huệ Quân nghĩ đến là vô cùng chuẩn, bởi lẽ phía sau cánh cổng sắt ấy gần như biệt lập với thế giới bên ngoài, nó là một khu vườn xinh xinh đầy cây kiểng, hương hoa hồng đan xen với những làn gió nhẹ xao xác tạo cho cô một cảm giác dễ chịu. Ngôi nhà thấp thoáng giữa những tán lá xanh….khác xa với cái nóng bức, cái ngột ngạt ngoài kia. _ Em ngồi đi! Giọng bà chủ vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Huệ Quân, cô khép nép ngồi xuống bộ ghế bằng gổ lên nước bóng nhoáng. Bà chủ đặt trước mặt cô một tách trà, tay bà châm trà vào tách cô, khẻ hỏi: _ Em thấy căn nhà như thế nào? _ Rất tuyệt, thưa cô, mà ở đây cho thuê giá cả sao vậy cô? Con là sinh viên mới lên học, con không có nhiều tiền… Huệ Quân ngập ngừng….nhưng con rất thích chổ này! _ Tôi là Bích Lan, như em thấy, tôi là người hoa, tôi sang VN từ những năm 75, khi còn là một cô bé rất nhỏ, giờ, ba mẹ đã lớn tuổi, ông bà muốn về lại quê hương sau mấy chục năm xa cách, nên vợ chồng tôi đã làm thủ tục sang Đại Lục, tháng trước cả nhà đã dọn đi, còn tôi, vì phải lo chuyện căn nhà nên….. Huệ Quân thấy khó hiểu, chuyện bà ta nói xem ra chẳng ăn thua gì tới chuyện cho cô thuê nhà, như hiểu được thắc mắc của cô, bà Bích Lan cười rồi nói tiếp _ Đầu tiên, tôi định bán đi, nhưng tôi tiếc vì giá rẻ quá, tôi cũng cho thuê 1 thời gian, nhưng người ta thuê nhà thường không có cái tâm để chăm sóc ngôi nhà, mà tôi thì rất yêu ngôi nhà này, tôi dồn hết tâm huyết vào nó, em cũng thấy đó…. _ Vâng…vậy .. cô định thế nào? _ Tôi thấy em là sinh viên vất vã tìm chổ ở, tôi tính như vầy, tôi sẽ giao nhà cho em quản lý, tôi không lấy tiền của em đâu, vì tôi đâu có thiếu tiền. Em cứ ở đây chăm sóc căn nhà hộ tôi. Và nếu thấy buồn em cứ cho bạn bè share phòng, em cứ giử lấy tiền đóng tiền điện, nước, hay tiêu xài…nhưng tôi có 1 điều kiện Biết ngay mà, Huệ Quân nghĩ thầm, chắc là muốn 1 năm về lấy tiền 1 lần cho đở tốn công. Vẫn giọng đều đều, bà ta tiếp tục nói tiếp: _ Đừng bao giờ nhìn xuống cái giếng kia…. Huệ Quân nhìn theo bàn tay bà chỉ về phía cuối khu vườn, chỉ là một cái giếng củ kỷ bỏ hoang đã lâu. Cô lại ngơ ngác hỏi: _ Ơ, chỉ vậy thôi hả cô?con không phải đóng tiền trọ? Con có thể cho thuê lấy tiền mà không cần trả cho cô? Bà ta gật đầu thay cho câu trả lời. Lúc ấy, trong lòng Huệ Quân có đôi chút khó hiểu, nhưng sự cảnh giác của lý trí chỉ vừa mới nhen nhóm lên đã bị dập tắt bởi những ý nghĩ khác xuất phát từ lòng tham của con người, đôi khi, người ta chỉ thấy những cái lợi mà quên đi câu thành ngữ “Lợi bất cập hại” của người xưa. Niềm vui của Huệ Quân đã che đi lý trí, cô không nhận ra nụ cười bí hiểm của bà Bích Lan, và cũng không nhận ra mình đã quên không hỏi câu: “ Tại sao lại không được nhìn xuống cái giếng ấy?”
****** Cái giếng có lẻ đã bỏ hoang từ lâu lắm, Huệ Quân cũng không mấy quan tâm, vì thời buổi khoa học tiên tiến, ai lại xài nước giếng bao giờ. Công việc học hành cuốn cô vào ghềnh xoáy cuộc sống, làm cô cũng quên phắt đi cái điều cô luôn vốn cho rằng không đáng để quan tâm ấy. Học cùng khoa với Huệ Quân và được cô gái “tiếp thị” đầu tiên là Khánh Chi, căn nhà rộng rãi, thoáng mát, nhưng vắng vẽ, buồn tẻ quá nên đôi khi Huệ Quân cũng hơi “lạnh” ót, thế nên sáng nay, khi nghe Khánh Chi ngồi than thở về chuyện căn phòng KTX chật chội, nóng nực, Huệ Quân rủ rê liền: _ Mầy về trọ với tao, tao share giá rẻ cho… Khánh Chi tròn mắt ngạc nhiên: _ Thiệt không đó? đừng chém gió nghe you? _Ai chém gió chi bà! Tui nói thật mà, nhà nguyên căn của bà cô nhờ giữ giùm, có tới 3 phòng rộng lắm! Thảo Loan, cô bạn thân với Khánh Chi nghe vậy cũng lao nhao: _Ê! Huệ Quân, cho tui xí 1 phòng với, giá nhiêu vậy? _Tùy lòng hảo tâm thôi! Huệ Quân lè lưỡi, đang suy nghĩ trong đầu tính toán giá cả thì Huệ Quân chợt nghe 1 giọng nói loáng thoáng bên tai : “Đừng làm chuyện điên rồ!” _ Ai? Ai mới nói đó? Huệ Quân xoay đầu nhìn xung quanh, tuyệt nhiên không thấy ai có vẻ như là người vừa thốt ra câu nói đó, Khánh Chi và Thảo Loan vẫn đùa giỡn bàn bạc việc dọn đến nhà mới, không ai chú ý đến thái độ Huệ Quân, cô lắc nhẹ đầu chắc là mình nghe nhầm, rồi cắm cuối vào bài giảng. Khánh Chi xinh đẹp, nổi trội, cô giống như một bông hoa đồng nội ngát hương, ong bướm dập dìu, sống xa nhà thiếu thốn cả về tình cảm lẫn vật chất, Khánh Chi mau chóng ngã vào vòng tay của Trần Khải, một đàn anh sinh viên năm tư, gia đình giàu nứt vách, vốn nổi tiếng về khoản chịu chơi, chịu chi, rược chè, gái rú. Chi tiền cho Khánh Chi trả tiền thuê phòng, và bao luôn những khoản sinh hoạt phí của cô gái, Trần Khải nghiễm nhiên ra vào căn nhà tự do, mặc dù không ít lần vướng phải Huệ Quân với đôi mắt gườm gườm. Hôm nay, Trần Khải quyết lòng “thu hồi” những gì mình đầu tư bấy lâu nên đang giờ học ngoại khóa, hắn nhắn tin cho Khánh Chi: “ Anh chờ baby trước cổng nè, ra liền nhe!” Anh chị tình tứ dắt nhau về nhà, Trần Khải thoáng giật mình khi nhìn thấy một cô gái đứng dưới gốc cây ngọc lan đang nhìn chằm chằm vào hai người, rồi anh ta nở nụ cười ranh ma, chắc là em sinh viên nào đó mới đến thuê phòng. Bầu trời bắt đầu tối sầm, báo hiệu một cơn mưa giông sắp trút xuống nơi này, quả là trời cũng chìu người, Trần Khải đóng cửa phòng, khóa chốt, gấp rút ôm lấy Khánh Chi, cô gái hơi thẹn thùng nép vào vai người yê