u, tiếng gió rít xào xạc ngoài vườn, hai cánh cửa sổ đập vào khung kéo theo tiếng kẻo kẹt, Khánh Chi sực nhớ mấy bộ đồ phơi ngoài hiên, cô vội vàng đẩy nhẹ Trần Khải ra: _ Đợi em chút! Khánh Chi bước ra ngoài lấy quần áo, gió vẩn thổi, Trần Khải lười biếng đưa tay khép cánh cửa sổ đang bị gió lay kẻo kẹt, chợt hắn giật mình lùi lại. Thấp thoáng giữa những tán lá xanh ngoài khung cửa sổ, một thiếu nữ măc bộ đồ xẩm màu trắng, môi tô son đỏ chót, làn da xanh xao hướng đôi mắt căm thù nhìn anh ta, mái tóc dài của cô gái phất phơ theo từng cơn gió rít, Trần Khải cất tiếng trêu ghẹo _ Vào nhà đi cưng, mưa rồi đó Thoắt cái, cô gái áo trắng ấy đã ở bên cửa sổ, vươn tay túm lấy cổ áo Trần Khải, đôi mắt long lên tia nhìn đáng sợ, giọng cô rít lên vô cảm: _ Khốn khiếp, cút khỏi nhà tao…. Trần Khải cố vùng vẫy để thoát ra khỏi bàn tay cô gái, miệng hắn muốn hét kêu cứu nhưng nghẹn lại, trong cơn kinh hoàng đến cực độ, Trần Khải thấy mình bị lôi ra giếng bằng lối cửa sổ, toàn thân hắn như gãy vụn thành muôn mãnh…. Khánh Chi bước vào phòng, không thấy người yêu đâu, cô vừa gọi to tên Trần Khải vừa đi tìm, quái lạ, trong phòng không có, trong toilet cũng không, Khánh Chi bước ra vườn, miệng gọi lớn: _ Anh đâu rồi Trần Khải ơi..! Chợt Khánh Chi nghe giọng anh ta yếu ớt vang lên cuối vườn _Khánh Chi… Khánh Chi …! Khánh Chi vội vã lao về hướng cái giếng, trong giây phút cô sực nhớ lời dặn của Huệ Quân: “Đừng nhìn xuống giếng” khi cô cùng Thảo Loan dọn đến đây. Cô hình như chưa nói với Trần Khải. Quả đúng là Trần Khải đang đứng bên cạnh giếng, Khánh Chi hốt hoảng: _Tránh xa cái giếng ra, Trần Khải!!! Mọi âm thanh cảnh báo của Khánh Chi vô hiệu, Trần Khải từ từ leo lên miệng giếng, và như có một lực hút vô hình ma mị, hắn ta phóng xuống giếng trong sự ngỡ ngàng của Khánh Chi, Khánh Chi hét lên: _Không!…. Nhưng đã quá muộn, Khánh Chi chồm người vào trong giếng, bắt tay làm loa gọi xuống: _ Trần Khải ơi! Trần Khải Đáp lại lời cô chỉ là tiếng vọng lại từ rất xa dưới đáy. Khánh Chi òa khóc, cô mệt mõi ngồi xụp xuống tựa lưng vào thành giếng, rồi như sực tỉnh cô dợm bước bỏ chạy, nhưng…từ dưới giếng, một luồng khói trắng nhẹ nhàng bay lên quấn lấy cô, làn khói như mảnh lụa trắng thít chặt lấy cổ Khánh Chi, cả người cô gái xấu số lơ lửng trên không như đang bay, rồi nhẹ nhàng rơi tỏm vào lòng giếng, Khánh Chi vùng vẫy trong một màn sương đen quánh, cố ngoi lên khỏi mặt nước thì bị một đôi bàn tay lạnh như đá nhấn đầu cô xuống, Khánh Chi lịm dần…. lịm dần…. Ngoài kia, mây đen tan đi, gió ngừng thổi, đám cây cỏ hoa lá lại hiền hòa tỏa hương, Thảo Loan và Huệ Quân vẫn chưa về, tấn thảm kịch chìm vào sự tỉnh lặng đến lạnh lùng của ngôi nhà với cái giếng cổ và lời dặn : “Đừng nhìn xuống Giếng” *********************** Thảo Loan về nhà trước Huệ Quân, cô muốn tìm Khánh Chi, hôm nay Thảo Loan có một lời mời sinh nhật bạn, mà tủ quần áo của Khánh Chi luôn được “anh yêu” nó mua tặng toàn quần áo đẹp. Thảo Loan nhớ một trong số đó là một chiếc đầm ren màu tím tuyệt đẹp, Khánh Chi luôn chê màu của nó tối và nhà quê, nếu cô mượn chắc là Khánh Chi không từ chối đâu nhỉ! Vừa về đến cổng Thảo Loan chạm ngay một anh chàng với cặp kiếng to đùng như đít chai, hầu như ngày nào cô cũng thấy anh ta lảng vảng ở đây.Cô cỡi mở đáp lại nụ cười buồn của hắn ta _ Chào! Anh ở gần đây à? Mắt Kiếng rụt rè: _ Vâng! Tôi muốn tìm Huệ Quân, tối có chuyện muốn nói với cô ấy! Thảo Loan cười khúc khích _ Anh “trồng cây si” Huệ Quân ? _ Không_ Mắt Kiếng lắc đầu_ Tôi đã có người yêu rồi! Thảo Loan trợn tròn mắt, vậy cũng quảng cáo à, nhưng cô không để câu nói đó phát ra mà lịch sự mời: _ Anh vào nhà ngồi chờ chút, Huệ Quân cũng sắp về tới rồi, giờ cũng đã hơn sáu giờ Mắt Kiếng so vai, buồn bã: _ Tôi không thể vào căn nhà đó! Rồi hắn lủi thủi bước đi trong sự ngỡ ngàng của Thảo Loan, trời bắt đầu nhá nhem tối, Thảo Loan quăng vội tập vở vào phòng rồi chạy ào sang phòng Khánh Chi, cánh cửa bật mở với cái chạm rất khẻ của cô gái. Dưới ánh sáng le lói cuối ngày, Thảo Loan nhìn thấy Khánh Chi đang đứng tựa rèm nhìn ra ngoài cửa sổ, mái tóc dài lõa xõa bay. Thảo Loan vừa đưa tay bật công tắc đèn vừa gọi: _ Ê! Khánh Chi “Bụp” Ánh đèn nê ông tỏa sáng cả gian phòng, nhưng Khánh Chi không còn ở đó nữa _ Chẳng lẽ mình hoa mắt? Hồi nãy rỏ ràng thấy Khánh Chi đứng đó mà! Thảo Loan tự nói với mình rồi nhìn xung quanh, nhưng tuyệt nhiên không thấy bạn đâu, tưởng Khánh chi núp đâu đó trong phòng, cô vội nói _ Ê! Không chơi nhát ma tao nhe! Khánh Chi, ra lấy cái đầm màu tím cho tao mượn mặc đi sinh nhật coi! Đáp lại Thảo Loan chỉ là sự yên lăng, Thảo Loan sục xạo từng góc phòng lầm bầm: _ Nhanh đi con quỷ! Tao trể giờ mất rồi! Vẩn yên lặng…. Thảo Loan thất vọng bỏ về phòng, lòng thầm trách bạn ki bo, không muốn cho mượn đồ nên tránh mặt. Cô soạn ra một bộ váy cũ, đành phải mặc thôi, rồi bước vào phòng tắm. Thảo Loan vặn vòi sen, cô có một thói quen là trước khi tắm dùng vòi sen để rửa mặt, quái, sao không có nước, cúp nước à, hay lại nghẹt vòi? Thảo Loan bực mình đập mạnh cái vòi và ….ào! dòng nước ấm nóng từ vòi sen vọt ra, xịt thẳng vào mặt cô, nhưng… dòng nước ấy…. màu đỏ….Thảo Loan mất một phút nhìn chằm chằm vào vòi sen, khướu giác cô phát hiện ra mùi tanh tưởi nồng nặc, và thứ nước đỏ rin rít trên da thịt Thảo Loan, là …. Máu…Thảo Loan nhìn xuống chân… sàn phòng tắm toàn là máu, máu tung tóe khắp nơi, cô ù té chạy ra ngoài sau một tiếng thét hãi hùng…Trong bộ dạng nguyên thủy của eva, Thảo Loan va trúng Huệ Quân đang lúi húi bước vào, Huệ Quân chụp vai bạn, toàn thân Thảo Loan lạnh ngắt ướt sũng nước, cô lẩm bẩm khi nhìn thấy Huệ Quân: _ Máu! Phòng tắm đầy máu, vòi sen… máu….! Huệ Quân cau mày, với tay lấy cái khăn trùm lên thân thể đang ướt như chuột lột của Thảo Loan rồi bước vào kiểm tra phòng tắm, phòng tắm loang loáng nước, vòi sen đang mở nước phun ra ào ào, cô lắc đầu, nói vọng ra: _ Máu ở đâu? Tao không thấy gì hết… mầy làm sao vậy? Thảo Loan từ từ lê từng bước đến sau lưng Huệ Quân, cô lại thét lên tiếng kinh hoàng, trong cái gương treo trên tường, cái bóng của Thảo Loan là Khánh Chi, với đầu tóc ướt sũng, gương mặt xanh mét hai mắt mở to và nụ cười nửa miệng méo xệch. Huệ Quân đỡ lấy Thảo Loan đang ngã xuống, cô ngơ ngác không hiểu chuyện gì khi tay Thảo Loan chỉ vào gương, miệng há hốc những lời vô nghĩa. Huệ Quân không nhìn thấy những thứ mà Thảo Loan thấy, cô chỉ sờ sợ như một sự cộng hưởng tâm linh, rồi nỗi sợ ấy lắng xuống ngay bởi việc cô cần làm là đưa bạn về phòng, ủ ấm thoa dầu và mặc lại quần áo cho bạn. Cô không biết câu chuyện kinh khủng về chính cô chỉ mới bắt đầu… Thảo Loan rơi vào trạng thái hoảng loạn, tối đó Huệ Quân phải sang ngủ với bạn, chăm sóc cho Thảo Loan cả đêm, đến gần sáng cô ngủ thiếp đi, một bàn tay đặt lên vai Huệ Quân làm cô choàng tỉnh Khánh Chi đứng đối diện cô, y như tình trạng cô gặp Thảo Loan hồi tối hôm qua, tóc khánh Chi ướt bết vào trán, cô nhìn Huệ Quân rồi bước khỏi phòng, Huệ Quân vội chạy theo, Khánh Chi đứng ở phòng khách, chỉ tay vào bức tranh vẽ chử “nhẫn” to bằng cái khung cử