a sổ, miệng lắp bắp: “ Huệ Quân, mau chạy đi, chạy đi….” Huệ Quân định thần nhìn kỹ lại, cô thảnh thốt khi nhìn thấy Khánh Chi lơ lửng cách mặt đất chừng 2 tấc, cô hét lên khi Khánh Chi đột nhiên tan ra thành một vũng nước _Không! Khánh Chi….. Huệ Quân giật mình tỉnh giấc, mơ, là mơ thôi Khánh Chi đi chơi với Trần Khải từ trưa hôm qua mà, làm sao…còn Thảo Loan, Huệ Quân nhìn quanh, Thảo Loan đâu rồi? Một tờ giấy được đặt lơ đểnh trên bàn học của Thảo Loan, dòng chử viết vội cẩu thả “Tao dọn về KTX đây, khi nào mầy gặp Khánh Chi thì nói với nó vậy nhe, tao sợ quá!” Huệ Quân hơi buồn bã, cô biết Khánh Chi với Thảo Loan rất thân nhau, nếu Thảo Loan về KTX, Khánh Chi cũng sẽ đi, mà căn nhà này rất tốt, giá cô lấy cũng rất rẻ so với thị trường nhà trọ, cô chỉ lấy tiền để dành đóng tiền điện nước thôi, ngoài vườn thì cây xanh gió mát, trong nhà thì tiện nghi đầy đủ, phòng ốc lại đẹp và có bàn học, giường nệm, phòng tắm thì nước nóng lạnh, nhà bếp tiện nghi vì hình như bà chủ nhà Bích Lan không hề dọn bất cứ cái gì đi, giống như là ở nhà, mà nhà của Huệ Quân ở dưới quê chưa chắc đã đầy đủ bằng. Cô cũng chưa từng thấy bất cứ điều gì lạ cả, trước khi Khánh Chi và Thảo Loan tới đây cô cũng ở một mình cả tháng có sao đâu, lần đầu tiên cô gặp ác mộng là hồi nãy, nhưng cũng chỉ là mộng thôi, cô không sợ, vậy mà Thảo Loan lại gấp rút bỏ đi vì sợ. Tiếng chuông cửa vang lên từng hồi, chắc Khánh Chi về, Huệ Quân bần thần ra mở cổng, trái với suy nghĩ của cô, người ngoài cổng là chàng trai mắt kiếng, người mà cô gặp lúc mới đên, người mà cô vẫn thường thấy đứng trước cổng rồi lặng lẽ bỏ đi. Nhướng cao đôi mày đẹp, cô hỏi khẻ chàng trai: _ Anh tìm ai? mời anh vào! Cặp mắt kính run lên, gã mấp máy môi _ Tôi không vào được, cô có thể bước ra đây nói chuyện với tôi không? _ Không! Đang bực nên Huệ Quân trả lời giọng sẳng lè_ Tôi không có thói quen nói chuyện với con trai ngoài cổng, muốn gì vào nhà rồi nói _Tôi không có thời gian, vậy để tôi nói luôn nhe, cô mau đi tìm cô Thảo Loan về đi, nếu không muốn hại chết cô ấy _Tôi không hiểu anh muốn nói cái gì, Thảo Loan đã dọn về KTX rồi và đó là quyền của cô ấy, tôi không thể ngăn cản Huệ Quân bực dọc đáp, rồi đóng sầm cửa đi vào, bỏ lại sau lưng câu nói của Mắt Kiếng _ Cô không nghe lời tôi, cô sẽ hối hận đó… Tại sao lại không được nhìn xuống giếng, cô có muốn biết không? Làm ơn ra đây nghe tôi nói…. Huệ quân lắc đầu bước thẳng vào nhà, thế nhưng dù muốn dù không cô vẫn đã bị câu nói của Mắt Kiếng khơi gợi sự tò mò trong lòng, tại sao lại không được nhìn xuống giếng, cái giếng ấy có điều gì? điều thỏa thuận giửa cô và chủ nhà sao chàng trai này lại biết? Thắc mắc đi vào giấc ngủ của Huệ Quân mệt mõi và khó chịu. Giấc mơ đưa Huệ Quân lang thang trong khu vườn xinh đẹp của căn nhà, ở đó có Khánh Chi, Thảo Loan cùng Trần Khải đang vui vẻ cười đùa, Huệ Quân định bước đến bên bạn, hòa cùng không khí vui tươi ấy nhưng cái giếng chợt rền rĩ phát ra tiếng động lạ, Huệ Quân thấy từng người bọn họ bước đến bên cái giếng, cô muốn hét lên: “Không ! đừng lại gần” nhưng cổ họng cô như ngẹt cứng, và tiếng la của cô không thể cất thành lời, rồi lần lượt từng người từng người leo lên nhảy múa trên thành giếng, cuối cùng, cả ba người cùng xoay lại nhìn cô vẫy tay chào rồi nhảy ào xuồng giếng. Đừng! Huệ Quân giật mình tỉnh giấc, cô đưa hai tay lên chận ngực, thở hổn hển, mồ hôi vã ra như tắm, cô lập cập chụp điện thoại gọi cho bà Bích Lan, những hồi chuông vang lên nhưng vội vã tắt ngóm bằng chuổi âm thanh tít tít liên tục. Huệ Quân lại tiếp tục gọi, lần này là tiếng phát ngôn viên trả lời bằng tiếng hoa một tràng mà Huệ Quân dù không hiểu cũng biết rằng nó tương tự như câu: “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau” Trí tò mò và sự sợ hãi của con người cũng giống như là virut cảm cúm, nó ẩn nấp đâu đó lan truyền và đến khi phát bệnh cùng với trí tưởng tượng của một cô gái nó trở nên thật đáng sợ, căn nhà nhỏ tỉnh lặng đến ngột ngạt dội lên nỗi sợ hãi vô cùng trong Huệ Quân, nhất là khi cô chỉ có một mình! Cô lật đật thay quần áo rồi xách túi đi ra ngoài dù hôm nay là ngày nghĩ. Miên man suy nghĩ, những vòng bánh xe đưa Huệ Quân đến KTX lúc nào không hay, Huệ Quân quyết định tìm Thảo Loan để hỏi cho ra lẽ lý do tại sao Thảo Loan lại quyết định dọn đi, và cô cũng muốn tìm xem Khánh Chi có ghé lại chổ Thảo Loan không sao lại không thấy về nhà. Trước dãy lầu KTX, một đám đông sinh viên đang tụm lại nhìn lên, thấy lạ, Huệ Quân cũng dừng lại, dõi mắt trông theo hướng nhìn của họ, trước mắt Huệ Quân, bóng dáng quen thuộc của Thảo Loan đang nhún nhảy trên lan can sân thượng, Thảo Loan mặc một bộ áo dài thượng hải màu trắng, mái tóc xỏa dài, môi tô son đỏ, cặp mắt thất thần với nụ cười điên dại. Huệ Quân đi như chạy miệng không ngừng gọi Thảo Loan: _ Thảo Loan! mầy xuống ngay đi! Làm gì vậy, leo khỏi lan can đi…. Thảo Loan vẫn không ngừng nhún nhảy, cô ta nhìn Huệ Quân bằng cặp mắt vô hồn, rồi như là đang nói chuyện với môt ai đó, Thảo Loan gọi to vào khoảng không trước mặt: _ Khánh Chi! Chờ tao với, tao đến ngay đây… Vừa dứt lời, toàn thân Thảo Loan lao ra khỏi sân thượng, như con diều đứt dây cắm xuống đất trong tiếng rú thất thanh của nhiều người trước mặt Huệ Quân. Cố lấy hết can đảm, Huệ Quân chạy đến bên Thảo Loan đang giãy đành đạch hấp hối, bàn tay Thảo Loan theo phản xạ nắm chặt lấy Huệ Quân, rồi dùng chút hơi thở cuối cùng của cô, Thảo Loan thều thào: _ Hãy rời khỏi căn nhà và tránh xa cái giếng! Rồi buông xuôi đôi tay, đầu nghẹo xuồng nền xi măng loang lổ máu Không! Huệ Quân bật khóc, cô cũng không hiểu cô khóc là vì vừa mất đi một người bạn hay là nỗi sợ hãi mơ hồ của mình đã trở thành sự thật, khi mà cô phải chứng kiến sự ra đi của Thảo Loan ngay trước mắt mà không cứu vãn được. Huệ Quân sực nhớ đến lời nói của gã thanh niên mang mắt kiếng lúc sáng “cô sẽ hối hận…” Cô phải đi thôi, phải tìm hắn, hắn biết được chuyện gì đó, cô không tin Thảo Loan tự tử, vì cô quá hiểu bạn mình không có bất cứ chuyện buồn nào ngoài sự sợ hãi hôm qua cô tận mắt chứng kiến, còn nữa, Thảo Loan không có bộ đồ nào giống như bộ quần áo cô ấy mặt khi chết và cũng chưa bao giờ Thảo Loan tô môi son đỏ choét như hôm nay. Nhưng mọi sự mong đợi của Huệ Quân đều vô vọng khi không thấy tăm hơi của Mắt Kiếng đâu, Huệ Quân thẩn thờ chờ cả ngày trời, đến tối, cả căn nhà bao trùm một không khí tịch mịch não nùng, Huệ Quân không thể liên lạc được với bà Bích Lan, cô liên kết từng chuổi sự kiện lại với nhau, Khánh Chi đi đâu không rỏ, Thảo Loan thì hoảng loạn rồi nhảy lầu chết, bà chủ nhà bảo là không được nhìn xuống giếng, chàng thanh niên đeo mắt kiếng lại có vẻ như rất rành về căn nhà, câu nói của Thảo Loan trước khi chết là: “ Hãy rời khỏi căn nhà và tránh xa cái giếng” trong giấc mơ của cô tại sao lại thấy Trần Khải, Khánh Chi và Thảo Loan nhảy xuống giếng? Có một cái gì đó….Cô vội vàng thu dọn quần áo vào vali, đi khỏi đây rồi tính sau. Huệ Quân vừa mở cổng thì anh chàng với đôi mắt kính đã đứng đó từ lúc nào, anh ta chặn ngay lối đi, lắc đầu