Đọc truyện ma- ĐỊA PHỦ THẨM ÁN - Truyện Ma - thichdoctruyen.yn.lt

Đọc truyện ma- ĐỊA PHỦ THẨM ÁN (xem 988)

Đọc truyện ma- ĐỊA PHỦ THẨM ÁN

ài,lại thường không như nguyện sanh ra tật xấu nhìn trộm,lấy trộm đồ dùng của phụ nữ,bị nhất điện,nhị điện xử phạt giam cầm 63 năm,nhưng vì người này có tạo một việc đức,nguyên do tự ti không dám tranh với người đã thành tựu cho người,cứu được một mạng người,công này đợi tính,như trên,xin chúa công định đoạt. Minh vương: Dương hồn,ngươi đối với những lời của phán quan có ý kiến gì không ? Hồn: Văn phán tôn thần nói thật khó nghe,tiểu hồn chỉ là thích xem những vật làm vui mắt thôi,sao lại nói như kẻ tâm lý biến thái vậy ? Minh vương: lời thật khó nghe nhưng rất thực tại,may là ngươi chỉ xem thôi,chứ không có làm việc hại người,nếu không thì tại nhất điện,nhị điện,ngươi không thể nhẹ nhàng qua cửa,cũng chính vì thế mới cơ hội tính công chuyển giao bổn điện. Hồn: thì ra là vậy,xin đại vương khen thưởng nhiều cho. Minh vương: hừ,ngươi còn dám đòi thưởng,thành tựu cho người là mỹ đức của phận làm người,lại vì ngươi tự ti mà không dám tranh với người mới tạo được công đức,nếu không phải do công đức này,bổn vương đã dụng hình với ngươi rồi,sau lấy công chuộc tội. Hồn: đúng vậy,tiểu hồn không nên,nhưng mà,xin hỏi đại vương,vô ý tạo công đức chẳng lẽ không được tính sao ? đại vương nói hôm nay viết sách,chỉ cầm có tham gia vào việc khuyến hoá thì có công lớn,sao lại mắng hồn đòi thưởng ? Minh vương: Ừ,nói có lý,mệnh văn phán tra xét quá trình Dương hồn tạo thành công đức như thế nào ? Văn phán: tuân mệnh,Dương hồn sinh trong gia đình nghèo nhưng dung mạo khá tốt,cũng được nhiều người nữ yêu mến,cùng quê có một thanh niên siêng năng,kết giao hữu hảo,hai người cùng yêu một cô gái,tiểu thư đương nhiên thích sự đẹp đẽ của Dương hồn,vì thế người bạn tương tư lâu ngày thành bệnh,tiểu thư cảm động tấm lòng đó bắt đầu giao động,Dương hồn lại khởi tâm tự ti,giận mà đi xa,người bạn vốn bị bệnh tương tư,không còn tâm lo sự nghiệp,gần như cuộc đời sắp tàn lụi vì tình,Dương hồn vừa đi,tiểu thư thay tâm đổi ý,cùng người vượt qua bệnh tật xây dựng thành một gia đình hạnh phúc,đó công đức của Dương hồn. Minh vương: oa ha,đúng là vô dụng,nhưng đi hay lắm,không những cứu được một mạng người,càng bảo toàn hạnh phúc của người con gái,cuối cùng bổn vương phán như sau: Dương hồn tạo tội nghiệp đã được nhất điện,nhị điện phạt 63 năm,đã chịu 41 năm,còn 23 năm được trừ đi do công đức đã tạo,chuyển kiếp vào nhà giàu,được nhân duyên lành đem đến phước vận,trong vận rủi sẽ được quí nhân giúp đỡ,đó là do phước báo cứu một mạng người,dương hồn có ý kiến gì không ? Hồn: tiểu hồn không dám,cám ơn đại vương trọng thưởng. Minh vương: tốt,vậy kết thúc tại đây,mệnh văn phán lo đủ hồ sơ,chuyển hồn qua điện thứ 10 đầu thai.

HỒI 7: LỜI LẼ DÂM ĐÃNG LÀM TỔN THƯƠNG NGƯỜI,TẠO NGHIỆP LUÂN HỒI MẤT CÔNG TRƯỚC. đệ tứ điện ngưu mã tướng quân đã đến. thơ rằng: một tấm cửa địa ngục thật thê thảm,minh châu vào tối nhập tù lao,tuy biết thiện ác báo rõ ràng,việc có nhân trước nước có nguồn. thánh thị: xin mời văn võ phán quan giáng lâm,chúng ta lui,minh phủ đệ tứ điện văn võ phán quan đã đến. thơ rằng: theo chúa lâm đường dùng bút viết,sa bàn hiện chữ thị huyền cơ,người đời nên hiểu lòng trời cao,khổ hải mê mờ về thiện lộ. thánh thị: tức khắc cung nghinh chúa công giáng lâm,chúng ta lui. Ngũ Quan Vương giáng thơ rằng: viết thành sách thánh khuyên thế nhân,thưởng trung khen hiếu khắp phàm trần,tiếng kêu không dứt tuy đáng thương,chỉ than tội nghiệp tự mình tạo. thánh thị: minh phủ thập điện phụng hoành thiên ngọc chỉ,mượn quí đường xét xử,kết tập các án,viết thành sách “địa phủ thẩm án”,để người đời hiểu rõ sự thưởng phạt ở địa phủ,làm cho người ác cẩn trọng tránh khỏi,người thiện tiếp tục cố gắng,mệnh ngưu mã tướng quân truyền lệnh thăng đường,cùng áp giải vong hồn lên. Ngưu mã tướng quân: tuân mệnh,thăng đường,áp giải hồn lên,bẩm chúa công,tất cả hoàn tất,cung thỉnh xét xử. Minh vương: hồn dưới người gì ? mau trình tấu. Hồn: tiểu hồn khấu kiến minh vương và chư thánh trong đường,xin trả lời đại vương,tiểu hồn là người ở Chương Hoá,họ Vu tên Võ Hạc. Minh vương: niên tịch sinh tử khai báo lên,thiện ác trong đời,tự mình xem xét. Hồn: tiểu hồn sinh vào cuối năm đời thanh,chết vào năm dân quốc thứ 39,lúc sống không dám tự mình xưng là thiện đức,nhưng biết yêu thương người khác,cảm thông sự cực khổ của người đi đường nên trước nhà chuẩn bị trà nước cho người giải khát và nhà xí cho người thuận lợi,liên tục như vậy trong 10 năm,nhưng tiểu hồn có thói dâm dật thích chọc ghẹo phụ nữ. Minh vương: thì ra là một vị thiện giả,bổn vương thất kính,người đâu,dụng hình. Ngưu mã tướng quân: vâng,thưa chúa công,là dụng hình hay cho ngồi ? Minh vương: dụng hình. Hồn: đại vương bớt giận,tiểu hồn đã nói rồi,không dám nhận mình là thiện đức,lại có chút nhân ái,sao còn dụng hình phạt nữa ? Minh vương: bổn vương đâu có nói ngươi không phải thiện đức,và đã xin lỗi thất kính rồi,nhưng tại sao không cho ngồi mà dụng hình ? bộ ngươi không hiểu rõ sao ? Nếu không khai thật nữa thì ta sẽ cho dụng hình trước,sau đó cho đọc tội nghiệp của ngươi hiển thị trước nghiệt kính đài. Hồn: đại vương bớt giận,tiểu hồn sẽ khai mà,tiểu hồn vì bản tính dâm dật,thích dùng lời lẽ chọc ghẹo phụ nữ làm cho nhiều người kinh sợ,oán hận,chỉ có thế thôi. Minh vương quát lớn: vong hồn giảo hoạt,người đâu vạc dầu đợi lệnh. Hồn: đại vương xin tha,tiểu hồn sẽ khai,chỉ là có một đôi góa phụ cô nhi đi qua,tiểu hồn thấy họ tội nghiệp,bèn giữ lại cho ăn ngủ,lại cho chút tiền,chỉ có điều tiểu hồn thấy góa phụ có chút nhan sắc,nổi tính háo sắc chọc ghẹo: đại tẩu còn trẻ đẹp như vậy dẫn đứa nhỏ đi lang thang thật nguy hiểm,sao không ở lại,chúng ta kết nhân duyên tốt với nhau,ai ngờ một câu nói như vậy làm cho góa phụ nghĩ không thông nhảy xuống giếng tự sát,những lời trên hoàn toàn chân thật,xin đại vương tha mạng. Minh vương: mệnh văn phán xem xét tư liệu từ nghiệt kính đài để xem lời khai của hắn có thật không ? Văn phán: tuân mệnh,bẩm chúa công,đại khái là đúng,nhưng mà còn có cái chưa tường tận,bổ sung như sau: cái chết của goá phụ,cô nhi là do hồn không chỉ trêu chọc mà có hẳn những hành động sàm sở quá mức làm cho góa phụ sợ thất tiết chịu nhục nên mới tự sát,như trên,xin chúa công định đoạt. Minh vương: thật đáng chết,vui đùa chi mà lấy danh tiết của người nữ ra nói ? một lời hai mạng người,uổng công 10 năm hành thiện,bổn vương theo âm luật trừ hết công,làm lại hình phạt. Ngưu mã tướng quân: bẩm chúa công,có Diêu Trì giá tiền tiên nữ của Hứa tiên cô đến cầu kiến. Minh vương: hay đây,Vu hồn,chủ nợ của ngươi đến rồi,mệnh phán quan thay ta tiếp khách vào đây ngồi. Phán quan: tuân mệnh. Hứa tiên cô giá tiền thị nữ giáng. thơ rằng: khi sống trinh tiết chìm dưới giếng,may được tiên cô sẵn cứu giúp,oán nghiệp trả vay lúc nào dứt,nguyện học người trước lấy đức báo. lời nói: ta là thị nữ cung diêu trì,thuộc Hứa tiên cô giá tiền,lúc sống họ Hồ tên Ức,sinh vào năm dân quốc thứ 6,chết vào năm dân quốc thứ 34. lại nói: nô tì tham kiến minh vương và trực hạt loan đường chư thánh,xin tha thứ tội mạo phạm công đường,chỉ vì tiên cô giáo hoá “dĩ đức báo oán”,oan gia nên

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Truyện Bước Qua Yêu Thương Full

Coi thường vợ xấu, giờ muốn giữ cũng không kịp nữa rồi

“Loại đàn bà như cô chỉ biết ngửa tay xin tiền chồng thôi à?”

Là đàn ông, sao anh không đủ kiên nhẫn chờ em trưởng thành?

Cháy Lên Đi Lửa Tình Yêu