a tôi lại, và tôi không biết cuộc chiến đấu bẳng mắt đó sẽ tiếp tục đến bao lâu nếu như không có tiếng chuông hết tiết học. Tiếng chuông báo hiệu hết tiết học bọn họ không đấu nhau nữa những vẫn với đôi mắt nảy lửa và đầy căm phẫn của hai người con trai đang nhìn nhau. Tối hôm đó tôi đang ngủ, đồng hồ nhà tôi lại vang lên một cách kỳ lạ cứ như là chuông nhạc đám ma trong rất đáng sợ, rồi có một giọng nói vang lên . – Em xuống dưới nhà đi. Một giọng nói có vẻ lạ lẳm nhưng nó cũng rất nguyên thuộc và tôi nghĩ đó có thể là Thiên Hoàng tôi cũng không biết tại sao tôi lại nghĩ như vậy nhưng tôi tin chắc là như vậy. Tôi bước xuống dưới nhà và tôi mở cách cửa ra người đứng mặt tôi là Thiên Hoàng vẫn với gương mặt của đêm hôm đó, gương mặt thân thiện đôi mắt thu hút và một nụ cười ấm áp, tôi là người bắt đầu câu chuyện. – Đêm hôm khuya khoắc anh đến bây làm gì ? . – Đến để tiếp tục cuộc trò chuyện đã bị cắt ngang . – Vậy anh muốn nói chuyện gì ? . – Ngày mai có buổi “Dạ Hội Hóa Trang” em có đi không ? . – Em tính là không đi nhưng mà nó được tính và điểm của học kỳ nên buộc lòng em phải đi . Giọng nói của Thiên Hoàng bỗng trở nên trầm và dứt khoát . – Vậy em đừng có đi . Tôi hết sức ngạc nhiên trước lời nói đó, tôi hỏi. – Tại sao em không thể đi ? . – Em cũng đâu có thíck thế đó em đến đó chỉ làm cho mọi trở nên rác rối hơn mà thôi . Tôi thật sự không hiểu câu nói đó có hàm ý gì nhưng tôi cảm thấy rất bực tức và có cảm giác như là tôi luôn gây ra mọi và anh ta là người giả quyết. – Em không hiểu . – Tốt nhất là em không nên hiểu . Lời nói của Thiên Hoàng thật sự rất khó nhưng mà trong lời nói anh ấy mang một vẻ gì đó rất và dường như anh ấy rất quan tâm tôi. – Nhất định em không được đi, anh xin em đấy ! . Lời nói giống như một lời câu xin chứ không đơn thuần là một lời khuyên, một sự quan tâm quá mức, anh ấy rất buồn tôi có thể hình thấy được điều đó trên đôi mắt của anh ấy, một đôi mắt u sâu, một đôi mắt mang nhiều tâm sự và nỗi niềm mà không biết nên nói với ai, tuy đôi mắt ấy rất buồn nhưng nó rất thu hút ánh nhìn của người khác phái. – Anh chỉ có thể nói với em nhiều đó thôi, bây giờ anh phải đi. Anh ấy đã không còn biến mất một cách kỳ lạ hay biến mất theo làn gió nữa mà bước từng bước từng bước trên con đường mòn này, bước chân chở nên nặng riễu hơn là do sình lầy bắt lên đôi giày hay là do nỗi niềm đã đè nén bước chân, dù muốn ở lại hay không muốn bước đi nhưng ấy vẫn phải bước đi, tôi đã nhìn ấy như vậy cho đến khi anh ấy biến mất, tôi lại trở vào nhà và tiếp tục giấc ngủ trở giang của mình. Vào ngày hôm sau tôi đang suy nghĩ mình có nên đi hay không, tôi rất băn khoăn nên tôi không đi tôi sẽ đi mất điểm còn nếu tôi đi tôi sẽ làm trái lại với những gì Thiên Hoàng mong muốn, đi hay không đi đây . – Tốt nhất là em không nên đi. Đó là Hoàng Quân một giọng nói làm tôi giật mình . – Tại sao em không được đi chứ ?. – Dù gì em cũng đâu có muốn đi, dù gì tôi cũng là thầy giáo nên tôi sẽ không làm cho em mất điểm đâu . Thật kỳ lạ, hai người đó có thần giao cách cảm hay sao mà đều nói những câu nói rất giống nhau và đều không muốn cho tôi đến buổi dạ hội. Là dạ hội hóa trang nhưng tôi không hiểu anh ta hóa trang thành cái gì nữa, chỉ mặc một bộ comple màu đen đơn giản và đeo một chiếc mặt nạ nửa mặt được chạm khắc tinh xảo mà thôi. . Vào lúc này các cô cậu hoàng tử công chúa ma cà rồng đang chuẩn bị tất bất, họ ăn mặc rất đơn giản và màu chủ đạo là đen, mục tim của họ là các chàng trai cô gái xinh đẹp và khoẻ mạnh, không khi nơi đây thật sự rất lạnh lẽo và ám đàm các hoàng tử và công chúa nhìn nhau với một ánh mắt lạnh lẽo và sát khí cứ như là họ đang chuẩn bị cho một trận chiến vậy, bọn họ không hề hóa trang gì cả chỉ đơn thuần là mặc một chiếc áo màu đen và đeo một chiếc mặt nạ nửa mặt được chạm khắc tinh xảo mà thôi. Cùng một lúc Thiên Hoàng và Hoàng Quân là hai người đại diện cho hai thế lực bí ẩn đang đối đầu nhau cùng khởi hành đến ngôi trường đại học. . – Thiên Hoàng anh bị làm sao vậy ? . – Anh không sao chỉ là hơi khó chịu một chút . – Em thật ghen tin với anh đấy lúc nào anh cũng được Thiên Ngân hoàng tâm cả . Một thái độ gác gọng và to tiếng . – Em im lặng chút được không Thanh Phong . Thiên Ngân dịu dàng và ân cần hỏi. – Em chưa bao giờ thấy anh to tiếng như vậy cả, có chuyện gì với anh sao ?. – Anh không sao, chỉ là hơi chóng mặt với choáng với một chút thôi. Thật ra đó chỉ là cái cớ để gạc Thanh Phong và Thiên Ngân mà thôi, chứ thật ra anh ta đang lo lắng bởi có một luồng sức mạnh rất lớn xung khác với họ. Một hồi sau cũng đã đến vừa đến nơi hai bọn họ đã chạm trán với nhau ngoài cửa, nhưng vì cả hai đều đeo mặt nạ nên không biết đối phương là ai nên đã đi ngang qua nhau. Đúng là một buổi tiệc dạ hội hóa trang nơi đây được trang trí rất cầu kì, những tấm rèm cửa được làm bằng vải xoan mỏng trắng, bàn ghế được làm bằng kính phủ một tấm khăn trải bàn trắng ngà và một chùm đèn kiểu cổ điển Châu Âu được đặt trên sàn nhà giữa khu đại sảnh của trường, . và vài trăm chiếc đèn cổ điển khác được đặt xung quang làm trường sáng bừng lên một cách kỳ lạ khác hẳn với một ngôi trường công lập bình thường, có cảm giác như là một buổi tiệc của các quý tộc hoặc của những nhà đầu tự lớn đển để bàn công việc chứ không phải là một buổi tiệc đơn giản của sinh viên. Hoàng Quân đã nhanh chóng đi vào trong, anh ta quan sát xung quanh rất kỹ càng và để ý mọi hành động của từng người có lẽ nơi đây chẳng có gì bất thường xảy ra nên anh đi lên trên lầu và nhìn xuống, không biết tại sao mà anh ta cứ nhìn chàm chàm về phía của một người thanh niên đeo chiếc mặt nạ nửa mặt màu vàng đồng được chạm khắc tinh xảo. Có lẽ người thanh niên đeo chiếc nạ màu vàng đồng cảm nhận được rằng có một người nào đó nhìn mình, anh ta đã quay về phía của Hoàng Quân dù họ đang đứng rất cách xa nhau nhưng đôi mắt họ có thể nhìn thấu tất cả mọi thứ, đó là một trận chiến chẳng bao giờ có điểm dừng nếu như không có một người trút lùi không hiểu tại sao người thanh niên đeo mặt nạ màu vàng đồng lại là người trút lùi trước điều đó đã làm tổn thương bên trong anh ta nhưng điều đó chẳng là nhàm dò gì. Hoàng Quân thấy ánh mắt đó rất giống ánh mắt của Thiên Hoàng mà anh ta đã chạm trái ở lớp học. Bỗng tất cả các bóng đen bị tắt làm ngôi trường trở nên rất tối và u ám mọi người rất hoạn sợ và chạy náo loạn cả lên, như mà những vị kháck màu áo màu đen rất bình tĩnh họ đi rất vững vàng trong đêm tối, họ đã tập trung thành một hành ngay ngắn về phía bên trái của sân khấu, một hồi sau thì đèn cũng sáng trở lại và mỗi người cũng trở nên bình tĩnh hơn và cũng xếp thành một hành ngay ngắn về phía bên phải của sân khấu cứ như họ đang bị thôi miên vậy, Hoàng Quân đã thấy rất rõ điều này và anh ấy tin chắn rằng đây là một buổi họp mặt của bọn ma cà rồng chứ không phải và buổi dạ hội của sinh viên. Rồi có một người đàn ông mặc một bộ comple sang trọng đi từ trong khán đài ra sân khấu, ông ta đẩy một chiếc