xe trở hàng trên đó có một hộp quà màu hồng trắng được gói cẩn thận bởi một dây run-băng đỏ, trông nó rất là khổng lồ, Hoàng Quân thấy bất an anh ta nghĩa đây có thể thuốc độc do bọn ma cà rồng thải ra để đầu độc con người nên anh ta đã chuẩn bị mốc khẩu súng của mình ra thì. Xẹt một tiếng, một cơn gió lạ thổi qua nó có thể là thần dược nhưng cũng là thuốc độc với những người bình thường, cơn gió đã làm cho Hoàng Quân khó chịu và rơi cả khẩu súng của mình xuống đất một tiếng đọc lạ đã làm mỗi người chút ý đến, anh ta đã nhanh chóng nhặt lên và nút sang một bên tránh tầm nhìn của mỗi người, nhưng cơn gió lạ đó đã làm tung những sợi run-băng đỏ hộp quà được mà ra một chàng trai đã xuất hiện, trông anh ta độ khoảng mười mấy hai mươi trông khá điển trai có nét gì đó trong giống người Anh Quốc vì tóc anh ta vàng mắt anh ta lại xanh và tất cả mỗi người đều quỳ lạy và hô to. – Xin tham kiến ngài Huỳnh Thiên . Rồi một giọng nói non nác vang lên của một cô gái bé nhỏ và Hoàng Quân đã nghe thấy tất cả điều này và hết sức ngạc nhiên và không thể tưởng tượng nổi . – Người đó là ai tại sao mỗi người lại quỳ lại anh ta chứ ? . Một lời không hề muốn nói nhưng bắt buộc phải nói . – Người đó là hoàng tử mà cà rồng phía Tây đồng thời là người kế thừa ngôi vị vua của các vua thống trị bốn phía, mà rồng cà thuần chủng Huỳnh Thiên . Cô gái ngạc nhiên nói . – Là ma cà rồng thuần chủng sao, không thể nào?Đúng là có các ma cà rồng thuần chủng như thật sự rất hiếm một ngàn người thì chỉ có một người mà thôi, một dòng máu thuần túy không bị nhiễm tạm chất nhưng tại sao lại xuất hiện ở phía Tây chứ, em nghe nói phía Tây là một nơi không có điều kiện tốt cho lắm . Anh ta cười nói . – Thiên Ngân tại em mới bước qua tuổi trưởng thành nên em không biết, chứ thật ra phía Tây là nơi có một nguồn sức mạnh rất lớn có thể làm cho những ma cà rồng tầm thường nhất cũng trở nên mạnh mẽ nhất, theo anh được biết phía Tây là nơi có nhiều ma cà rồng thuần chủng nhất họ có tới bốn người . Cô ấy vô cùng ngạc nhiên . – Không thể nào, một trăm năm mới xuất hiện một ma cà rồng thuần chủng tại sao bên họ lại đến bốn người . – Đúng là không thể tin được nhưng đó là sự thật. Lại có một giọng nói khác vang lên nhưng rất cương quyết và mạnh mẽ hơn . – Xem ra anh biết rõ quá nhỉ, Thiên Hoàng ?. Anh ta có vẻ bối rối khi được hỏi như thế. – Ơ…thì trong lớp học của chúng ta có dạy điều đó mà . – Có dạy tại sao em lại không được học ? . – Em có đi học đều đâu em vẫn hay cúp mà. – Chắc là vậy . Sau khi nghe được nghe những điều đó Hoàng Quân hết sức ngạc nhiên và sử sốt vì anh ta đang đối đầu với thế lực ma cà rồng hùng mạnh chứ không đơn thuần là một hai con ma cà rồng, nhưng điều đó làm anh ta cảm thấy thíck thú và cẩn trọng hơn trong hành động của mình hơn, anh ta bước xuống cầu thang và hòa nhập vào đám đông và tiến sát vào những người mặc đồ đen anh ta đặt một miếng vải màu đen nhỏ viền đỏ có biểu tượng hoa hồng anh ta đặt lên rất nhiều người có thể là một nửa số người ở khu đại sảng khi đã đặt xong anh ta nhanh chóng đi xuống dưới nối thoát hiểm và bung tay một cái thì . – Thiên Ngân em bị làm sao vậy ?. – Em không biết giống như là có hàng nghìn mũi kim đâm thẳng vào . Một cảm giác rất đau làm cô nàng ngã quỵ xuống đất, không chỉ riêng Thiên Ngân mà thất cả mỗi người đều có cảm giác như vậy làm cho khu đại sảnh trở nên rối loạn. . Bỗng anh ta thấy một vật gì đó màu đỏ dính trên áo của Thiên Ngân anh ta liền lấy xuống và hết sức bất ngờ vì . – Đây là biểu tượng hoa hồng của thợ săn . Khi đã lấy miếng vải màu đỏ đó xuống Thiên Ngân không còn cảm giác đau nữa, cô ấy đã có thể đứng lên. – Em không sao chứ ? . – Em không sao cũng không còn cảm giác đau nữa. Thiên Hoàng đã biết mình nên làm vì anh ta nói cựu kỳ lớn tiếng . – TẤT CẢ MỌI NGƯỜI HÃY GỠ MIẾNG VẢI MÀU ĐỎ ĐANG DÍNH TRÊN ÁO CỦA MỖI NGƯỜI . Mọi người không còn cảm giác đau, nhưng mọi chuyện đâu đơn giản như thế Thiên Hoàng đã tập hợp tất cả các ma cà rồng đại diện cho bốn phía lại, mọi người rất ngạc nhiên và hửng sờ khi nghe anh ta nói là có sự xuất hiện của thợ săn ma cà rồng nhưng người đại diện phía Tây chẳng quan tâm và chẳng thèm nghe Thiên Hoàng nói . – Ngài Huỳnh Thiên xin hãy nghe tôi nói, tôi biết ngài thật sự rất mạnh nhưng cũng phải đề phòng chứ . Ngài ta phản bác lại. – Hắn chỉ là một tên thợ săn bình thường hắn không thể nào đấu lại ta. – Xin ngài đừng chủ quan hắn không hề đơn giản như ngài nghĩ đâu . Rồi bỗng nhiên có một giọng nói vang lên nhưng chỉ có mình Thiên Hoàng nghe được mà thôi . – Ngươi sợ hắn sao, thật là chán ngươi chẳng xứng đáng để làm một ma cà rồng thuần chủng hãy là ngươi xuống cấp F luôn đi . – NGƯƠI LÀ AI ?. – Ngươi tức giận sao ngươi càng tức đối phương sẽ càng tìm ra điểm yếu của ngươi . – NGƯƠI IM ĐI . – Nếu như không muốn xuống cấp F thì hãy tiêu diệt tên thợ săn đó, hãy là có càng ta chỉ cách không ?. – Ta không cần người chỉ tựa ta sẽ tiêu diệt hắn, NGƯƠI HÃY BIẾN ĐI . – Vậy người tự diệt hắn nhé, bây không người mà ngươi đã chọn sẽ gặp nguy hiểm . – NGƯƠI NÓI GÌ VẬY? . Người lạ mặt đã không trả lời câu hỏi cuối cùng đó và đã biến mất, Thiên Hoàng thật sự rất mệt mỏi vì trận chiến vô nghĩ giữa hai thế lực ma cà rồng và thợ săn và bây giờ lại xuất hiện một người lạ mặt làm anh ta muốn nổ tung lên. Vào ngày lễ trưởng thành anh ta đã ước gì mình không phải là một ma cà rồng mà chỉ là một con người bình thường có một cuộc sống thật bình thường, nhưng điều đó chẳng bao giờ là sự thật cả vì một khi đã là ma cà rồng thì mãi mãi vẫn là ma cà rồng một cuộc sống bất tận đầy đau khổ. – Tự tôi sẽ tiêu diệt hắn . Anh ta đã thách đấu với Hoàng Quân . – Ngươi hãy ra đi tên thợ săn kìa . – Cuối cùng ngươi cũng chịu ra rồi sao Thiên Hoàng ta chờ trận chiến này lâu lắm rồi . – Giọng nói này là …. Một giọng nói diễu cợt và đầy kiêu ngạo . – Giọng nói này quen lắm phải không, chúng ta đã từng chạm trái ở lớp học. Thiên Hoàng ngạc nhiên nói . – Vậy cậu là……. Một giọng nói dứt khoác mạnh mẽ và đầy căm thù – Phải tôi là Hoàng Quân chính tay tôi sẽ giết anh để trả thù cho gia đình Chương 6
- Cậu đang nói gì vậy ? Tôi không hiểu Một giọng nói lạnh lùng và hận thù – Hay là giết người nhiều quá rồi nên không nhớ ? – Thật sự tôi không hiểu cậu đang nói gì, nhưng cậu đã làm mỗi người bị thương thì cậu phải trả giá cho điều đó Hoàng Quân cương quyết nói : – Vậy anh muốn tôi trả giá bằng gì ? Bỗng nhiên Thiên Hoàng lao đến rất nhanh như một cơn gió lao thẳng đến phía của Hoàng Quân – Tôi muốn mạng sống của anh Thế là bọn họ lao vào đánh nhau,Hoàng Quân cầm một khẩu súng lục dài mười sáu xentimét bằng bạc trông nó rất đẹp,giống như một khẩu súng dù trang trí hơn là một khẩu súng để chiến đấu.Thiên Hoàng chẳng cầm gì cả,nhưng bàn tay anh sắc bén như dao cạo và những đòn tấn công của anh ta rất mạnh,giống như một ai