Khỏi phải nói vẻ mặt của Hải Đăng lúc này trông đáng sợ như thế nào, cứ như cuồng phong bão táp chuẩn bị đến cuốn trôi Hải Minh vậy. Ba đáng sợ quá, mẹ ơi, mẹ đang ở đâu? Hải Minh thầm cầu nguyện ba sẽ không đánh cậu, mặc dù chưa bao giờ bị ba đánh nhưng mà một khi đã bị đánh rồi nhất định sẽ rất đau.
– Mau xuống nhà ăn cơm!
Tối hôm đó Hải Đăng không hề nói chuyện với con trai, rửa chén, dọn dẹp nhà cửa xong xuôi mới bảo Hải Minh một câu duy nhất là đi ngủ đúng giờ rồi về phòng.
Sáng hôm sau Diệu Anh mới vừa mở cửa vào nhà đã thấy con trai ngồi trên ghế thút thít nhìn mẹ trông đến thương. Phía đối diện là ba nó không hề nói gì cả, tập trung xem tài liệu của bệnh nhân. Ba vừa ngẩng mặt lên nhìn con trai đã cười khẩy một cái, đúng là cha nào con nấy! Mới bé tí tuổi đã biết đóng phim giỏi như vậy. Vừa nãy còn ngồi ủ dột lấm lét nhìn Hải Đăng vậy mà nghe tiếng xe mẹ về không biết nước mắt từ đâu nó chảy xuống như vậy nữa.
Tối hôm qua Diệu Anh có gọi điện về nhà hỏi con ăn uống thế nào thì chồng bảo con ngủ rồi, xong chuyển qua chủ đề khác nói cả buổi mới tắt máy. Nói nhiều vậy chứ Diệu Anh đã được nói chuyện với con đâu, đâm ra hôm nay thấy con như vậy cô chả hiểu chuyện gì đang xảy ra cả.
– Sao thế con?
– Ba mắng con, ba đáng sợ quá mẹ ơi! Mẹ mau nói ba đi.
Có mẹ là có người bảo vệ. Hải Minh nhào vào người mẹ kể lể, cả đêm qua lần đầu tiên cậu sợ ba kinh khủng khiếp. Chẳng biết chiếc lắc tay xấu xí đó có gì mà ba quý thế nữa. Đúng là…
Diệu Anh nhìn chồng. Hải Đăng không quan tâm đến lời nói của hai mẹ con, tập trung xem tài liệu. Hơn ai hết cô hiểu chồng mình nhất, nếu không có chuyện gì nhất định sẽ không la mắng con một câu nào, chắc chắn trong chuyện này Hải Minh làm sai gì đó rồi. Cô vợ bế con vào phòng, sau đó hỏi tường tận mọi chuyện. Nghe kể xong Diệu Anh cũng tối đen mặt mày, khẽ mắng con.
– Nhặt được lắc tay sao còn không đem trả cho mẹ? Lại còn phá hư nó rồi nói chuyện không phải phép với ba nữa chứ. Hải Minh, có phải mẹ đã quá nuông chiều con hay không?
Ôi thôi xong, đến cả mẹ cũng giận rồi mắng Hải Minh. Thế là Hải Minh sai thật rồi… Diệu Anh giải thích vài câu thôi con trai đã hiểu rõ mọi chuyện, xin lỗi mẹ rất ngoan. Nhưng vấn đề là làm sao để xin lỗi ba? Ba khó tính lắm, ba nhất định sẽ mắng Hải Minh nữa cho mà xem.
Trái với sự lo lắng của con trai Diệu Anh biết chồng mình chỉ giỏi mạnh miệng thôi, cô bày mưu nói với Hải Minh, nhất định sẽ thành công.
Không biết hai mẹ con kia nói gì trong đó mà hai mươi phút sau đã thấy Hải Minh lon ton chạy ra, ngồi vào bên cạnh ba rất ngay ngắn.
– Ba ơi…
– …
– Ba có nghe Hải Minh nói không?
– …
Kì nhỉ, rõ ràng ba có hai tai rõ ràng mà, sao mẹ lại bảo Hải Minh hỏi thế nhỉ? Mà thôi, mẹ thông minh lắm, nhất định phải nghe lời mẹ mới xin lỗi ba thành công được.
– Ba ơi, Hải Minh xin lỗi ba nhiều nhiều nhiều!
– …
– Con biết không nên nói như thế với ba. Ba đừng giận nữa.
– …
– Ba ơi, con thương ba nhất nhất nhất luôn đấy! Ba đừng giận con tội con trai mà.
– …
Gớm nhỉ, cái chiêu này chắc chắn là cô vợ hiền dạy cho con trai rồi. Cái kiểu nịnh nọt cũng giống y hệt chứ đố có sai đi đâu được.
– Ai dạy con ra đây nói với ba thế đấy?
– Là mẹ ạ! Mẹ bảo cứ nói với ba như thế ba sẽ tha lỗi ngay.
Hải Minh ngây thơ có biết gì đâu, trả lời rất thành thật. Hải Đăng xoa đầu con trai, nói rằng :
– Ừ, ba tha lỗi cho con, sau này phải ngoan ngoãn nghe lời đấy! Giờ thì con vào nhắn nhủ với mẹ thế này, bảo là ba nói chiêu của mẹ xưa rồi.
Hải Minh thấy ba bỏ qua cho mình thì vui hết cỡ, lon ta lon ton chạy vào phòng mẹ, nhắn nhủ với mẹ “y hệt” như vậy.
– Mẹ ơi, ba bảo chiêu của mẹ xưa rồi Diễm ơi!
Cô vợ nghe xong đen mặt chẳng khác nhọ nồi là mấy, anh chồng này cũng hay thật. Hải Minh đứng trước mặt mẹ che miệng cười rúc rích như chuột, cậu xem trên ti vi người ta hay nói câu đó đấy. Thôi thì thêm tí chữ vào cũng không sao đâu.
~~~~~
Ngoại truyện cuối cùng sẽ được up vào ngày đặc biệt của tháng 11 ^^ Không biết có ai còn nhớ mà đoán ra ngày đặc biệt gì không? =)))
À, chúc mọi người Halloween vui vẻ nhé! ^^ .
Thân ái – PhThao_CHH.
Truyện được đăng độc quyền trên wattpad, những trang khác là tự tiện sao chép vi phạm bản quyền.
Bên này vợ chồng Hải Đăng về nhà không thấy con đâu thì phát hoảng. Cô vợ lên lầu kiểm tra, anh chồng kiếm quanh phòng khách, nhà bếp đều không có. Cuối cùng Hải Đăng mới nhìn thấy tờ giấy trên bàn. Đọc nội dung xong thì phát bực, anh chồng gọi vợ xuống, hai vợ chồng lái xe sang nhà mẹ.
Dọc đường đi Diệu Anh tập trung nhìn hai bên đường tìm con, trong lòng cặp vợ chồng cứ lo lắng không thôi. Bình thường sang nội hay ngoại đều là Hải Đăng lái xe đưa đi, có bao giờ hai đứa tự đi đâu mà biết đường.
Ai ngờ lo lắng quá đến khi gặp được con thì bực hết nói nổi, Hải Đăng và Diệu Anh vừa vào tới nhà đã thấy hai đứa con yêu quý đang ngồi gặm gà chiên ngon lành.
Thì ra là Hải Minh và Diệu Linh may mắn tìm được đến đầu đường đúng lúc gặp ông nội mới chạy bộ buổi chiều về. Cũng nhờ có ông nội mà hai đứa được ăn gà no nê thoải mái.
– Ai cho hai đứa tự tiện sang đây hả?
Hải Đăng lên giọng quát, cậu thật sự rất lo lắng hai đứa con của mình lạc đường gặp nguy hiểm.
– Con xin lỗi. Nhưng con có thể giải thích.
– Thôi cháu nó biết lỗi rồi, con đừng la nữa. Lần sau hai đứa không được như thế đấy!
Ông bà nội thấy cháu đích tôn sắp bị rầy la thì lên tiếng can ngăn, cũng nhờ có vậy mà Hải Đăng mới nguôi giận.
Tối đến hai vợ chồng chở con về nhà. Vào phòng khách Hải Minh níu áo mẹ, Diệu Linh cũng rất phối hợp kéo áo ba.
– Không phải con hư đâu. Do con muốn ba có thể tặng quà cho mẹ mà.
Hải Minh rất thật thà khai báo, chăm chú trông chờ nụ cười của ba, cái nhéo mũi của mẹ.
– Quà gì?
Anh chồng nhìn sang vợ rồi hỏi con trai.
– Hôm nay là kỉ niệm ngày cưới của ba mẹ mà. Lúc trước bà bảo mỗi lần ngày này đến ba đều tặng quà cho mẹ. Nên con mới rủ em sang nội chơi để ba dễ tặng hơn.
Hải Minh ủ rũ nhìn vẻ mặt nghiêm khắc của ba, không biết khi nào ba mới cười lên mà bỏ qua lỗi của cậu.
Hai vợ chồng nhìn nhau rồi phì cười, con của họ đáng yêu quá. Diệu Anh vuốt nhẹ mũi con trai, sau đó thơm “chụt” vào má Hải Minh. Hải Đăng bế con gái lên, khẽ xoa đầu con, xong mới nói câu đầy ẩn ý mà tình cảm.
– Thật ra ba đã tặng mẹ hai món quà cực lớn và cực ý nghĩa rồi.
Thằng anh nghe mà cứ ngẩn tò te suy nghĩ, quay sang con em cũng đang ngu ngơ nhìn mình. Không hiểu gì cả, quà gì lớn thế?
– Quà