Ngày ấy… tháng ấy… năm ấy…, cấp tốc làm thủ tục nhập học với hi vọng được gặp lại cô bé năm xưa, cậu đã nôn nóng biết bao. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt xa lạ của cô dành cho cậu lại khiến cậu hụt hẫng vô cùng. Tâm trạng từ trời cao đã rớt vọt xuống lòng đất, cô đã không còn nhớ cậu nữa! Cậu chợt nhớ về những gì cô từng nói, cô nói cậu đừng đi lâu quá, nếu không cô sẽ mệt và quên mất cậu. Mười năm hình như đối với cô là quá lâu rồi, cũng phải thôi, đời người có được mấy cái mười năm. Thế là cậu không tính toán chuyện cũ với cô, quyết định cùng cô tạo dựng một mối quan hệ mới sau nhiều năm xa cách.
…
” Mấy cậu à, au cần cmt cho xôm mà sao mấy cậu chỉ vote thôi thế? :((( – PhThao_CHH ” .
Ngày ấy… tháng ấy… năm ấy…, nghe cậu kể những chuyện đó cô bật cười thành tiếng. Cô bảo hóa ra chúng ta có nhiều chuyện đến vậy, những chuyện đó phải thừa nhận cô không nhớ rõ bằng cậu. Việc nhớ chuyện cũ hay không cậu không trách cô, khẽ xoa đầu người yêu, thơm nhẹ lên tóc cô cậu bảo, đừng nhớ về quá khứ làm gì, chúng ta tiến đến tương lai nhé!
Ngày ấy… tháng ấy… năm ấy…, lần thứ hai cậu đưa cô đến căn nhà cũ kĩ nhưng tuyệt đẹp kia, là ngôi nhà có bức tranh cô gái đặc biệt cùng với ngọn hải đăng. Trong phòng ngủ, đứng trước bức tranh cậu đã vẽ bằng tất cả cảm xúc của mình, cậu quỳ một chân xuống trước mặt cô, trên bàn tay to lớn ấm áp là chiếc hộp đựng nhẫn kim cương ba carat, đây là lời hứa cậu từng nói với cô. Hôm nay cậu quỳ trước mặt cô thực hiện lời hứa đó cùng với tất cả sự chân thành của mình cầu hôn cô, muốn cô và cậu được danh chính ngôn thuận ở bên cạnh nhau, muốn cô và cậu có thể về cùng một nhà.
Ngày ấy… tháng ấy… năm ấy…, cô kinh ngạc nhìn chiếc nhẫn trước mắt, tuy không rành rõi về trang sức nhưng từ nét cắt, màu sắc và một số điểm khác thì cô có thể đoán giá trị của nó rất lớn. Trong một phần kí ức mờ nhạt ít ỏi của cô rõ ràng có lời hứa đó, nhưng cô không nghĩ là cậu còn nhớ, cô cũng không nghĩ cậu sẽ làm như vậy thật. Bởi vì khi đó hai người chỉ là những đứa trẻ. Cô ngập ngừng, cô đắn đo, cô suy nghĩ thật lâu hại cậu sốt ruột kinh khủng. Cuối cùng cô gật đầu, cậu không thể diễn tả được tâm trạng của mình vui sướng đến mức nào. Có lẽ là vui sướng tột cùng, mà cũng không phải, còn hơn thế nữa! Nói chung không có từ ngữ nào có thể diễn tả được sự hạnh phúc này của cậu.
Ngày ấy… tháng ấy… năm ấy… cô trong bộ váy cưới trắng tinh khôi, xinh đẹp thuần khiết sánh vai cùng chú rể với bộ vest lịch sự phong nhã bước vào lễ đường. Cô là Vũ Hoàng Diệu Anh, chú rể là Trịnh Vũ Hải Đăng. Thời khắc này hai người chính thức là vợ chồng của nhau, hai người đã thề trước mặt trời đất sống cùng nhau đến đầu bạc răng long, mãi mãi là vậy!
– Anh mệt hả? Đau chỗ nào để em lấy thuốc cho.
– Anh khỏe.
– Thế ở bệnh viện có việc gì à? Cần em đi làm lại giúp anh một tay không?
Nghe đến đây Hải Đăng liền xoay sang phía Diệu Anh, nhíu mày nhìn cô nhưng tay lại xoa xoa bụng thật nhẹ nhàng.
– Em nghĩ vớ vẩn gì thế? Cứ yên tâm ở nhà ăn uống thật nhiều để con anh mau lớn đi.
Khó hiểu quá, cả hai chuyện đó đều không phải thế chồng buồn chuyện gì. Diệu Anh nắm tay chồng, dịu dàng hỏi han.
– Anh có chuyện buồn có phải không? Kể em nghe với, em sẽ chia sẻ với anh.
– Vợ này…
Hai vợ chồng nắm tay nhau xoa xoa rất là tình cảm, có điều nửa vế sau Hải Đăng nói mãi cũng không nên lời.
– Sao thế anh?
– Vợ hết thương anh rồi phải không?
Ặc, anh chồng đang nghĩ gì thế? Tự dưng hôm nay dở hơi hỏi toàn gì đâu không à, có phải bị ấm trán rồi không? Diệu Anh sờ trán chồng, rồi sờ trán mình, cứ liên tục như vậy vài lần khiến Hải Đăng nhíu mày nhìn cô.
– Em nghĩ anh bệnh đấy à?
– Đâu có, nhưng sao tự dưng anh hỏi thế làm gì?
Chồng không nằm nữa, ngồi thẳng dậy nghiêm túc nhìn vợ, giọng điệu cũng thay đổi nữa.
– Cô nói anh nghe, có phải trong mắt cô anh chẳng còn kí lô nào nữa không? Cô giờ chỉ xem con cô là nhất rồi, con ông chồng này chẳng còn xứng đáng xếp thứ hạng nào cả rồi phải không?
– …
– Mà thôi, anh nói thế thôi, cô đừng để bụng làm gì. Chắc tại mấy hôm nay anh mệt. – Đợi cả nửa buổi Diệu Anh vẫn chẳng trả lời gì cả. Anh chồng buồn tủi lắc đầu, thi thoảng lén quan sát nét mặt của vợ.
Mặt Diệu Anh đơ ra vài giây, cả người như hóa đá trước mặt anh chồng. Mấy giây sau mới mở miệng, mà y như rằng cái giọng vừa nói ra nó ngọt như mía lùi. Nói sao cái chiêu này Diệu Anh xài nhiều lần rồi mà vẫn có tác dụng với anh chồng Hải Đăng chứ lị.
– Chồng nói gì thế? Em là em thương chồng nhất nhất luôn đấy. Em phải lo cho con sau này con lớn lên nó mới khỏe mạnh giống chồng được chứ!
Gớm, cái miệng thế ai chịu cho nổi. Diệu Anh nói thêm vài câu nữa thôi anh chồng đã bỏ giáp đầu hàng, gì chứ Hải Đăng muôn đời vẫn thua trước người phụ nữ này.
Khuya khuya chồng ôm vợ ngủ, vợ khẽ cựa quậy một chút chồng liền mở mắt ra xem. Hải Đăng thấy Diệu Anh vẫn còn ngủ ngon giấc thì thở phào, cô không thức giấc là tốt rồi. Lại để ý đến cái bụng hơi nhô lên của vợ, Hải Đăng xoa xoa nhẹ giọng thì thầm.
– Con ngoan, yên tĩnh để mẹ ngủ nhé! Mau mau lớn lên ra ngoài để ba được ẵm con nhé, đừng độc chiếm mẹ mãi như vậy, thế là không ngoan.
Anh chồng dịu dàng ôm vợ vào lòng, vuốt nhẹ tóc cô sau đó dần chìm vào giấc ngủ ngon lành.
Lời tác giả : Hạnh phúc đôi khi thật đơn giản, như hai nhân vật của chúng ta. Họ cũng đã rất hạnh phúc với mái ấm của mình, cặp vợ chồng trẻ cùng đứa con sắp chào đời. Đối với họ, hạnh phúc là khi mỗi ngày trở về nhà có người hỏi làm việc thế nào, tâm trạng ra sao, có mệt không, tối tối cùng nhau ăn cơm hàn huyên tâm sự, khuya khuya cùng nhau ôm ngủ, ấm áp mà vui vẻ. Mỗi ngày đều bình dị trôi qua như thế, cùng nhau già đi…
~~~~~
Có bạn hỏi au truyện này có cảnh H không, lúc đó au đã trả lời là có. Nhưng bây giờ xin đính chính là sẽ không có nhé! Au vẫn chưa thể viết ổn ở phần cảnh H được nên bộ truyện này au quyết định sẽ giữ lại cái trong sáng, thuần khiết nhất, sẽ không viết bất cứ cảnh H nào. Au sẽ chỉ viết về cuộc sống của một gia đình hạnh phúc thôi! – PhThao_CHH.
– Ba đã dạy con thế nào hả? Có dạy con tự tiện chạm vào đồ của người khác không?
Hải Minh rất thông minh liền hiểu ra ý ba muốn nói, cúi đầu lí nhí đáp.
– Ba dạy con không được chạm vào đồ của người ta, như vậy là không tôn trọng quyền riêng tư.
– Vậy tại sao con lại làm hư lắc tay của mẹ?
– Nhưng đồ của mẹ là đồ của con mà. Chính