Vệ sĩ thần cấp của nữ tổng giám đốc - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Old school Easter eggs.

Vệ sĩ thần cấp của nữ tổng giám đốc (xem 5659)

Vệ sĩ thần cấp của nữ tổng giám đốc

p'>

– Có người nào biểu diễn như cậu không? Dọa con tôi sợ thì phải làm sao? Lần sau còn dám tái phạm, thì xéo đi!


Lâm Phi yên lặng quay người, cười với Diêu Lam, rồi quay trở về phòng bếp.


– Được rồi, đừng tức giận nữa, Lâm Phi biết giữ chừng mực.


Tô Tinh Nguyên tiến lên, trấn an vợ.


Diêu Lam hừ lạnh một tiếng, trừng Tô Ánh Tuyết:


– Con gái không nghe lời, thuê vệ sĩ cũng không tốt đẹp gì!


Tô Tinh Nguyên nhíu mày, không nói gì.


Chờ vú Trương bưng lên một bàn đầy đồ ăn, Lâm Phi tìm một chỗ ngồi ở cuối, định ngồi xuống tìm thêm chút đồ ăn. Tuy đã ăn mấy cái bánh bao, nhưng bụng vẫn chưa no.


Nhưng chưa để hắn ngồi xuống, ánh mắt Diêu Lam lạnh lùng trách cứ:


– Đây là chỗ cho cậu ngồi sao, không thấy mấy vệ sĩ kia đều ngồi trong xe đợi sao? Cho cậu vào cửa đã là phúc cho cậu rồi, còn muốn cùng ngồi ăn với chủ nhà?


– Vậy tôi ăn ở đâu?


Trong lòng Lâm Phi đang nổi lửa, người phụ nữ này muốn xem sự nhẫn nại cực hạn của mình đây.


– Người ở phải ăn ở phòng bếp! Hoặc là đứng ở ngoài canh gác!


Diêu Lam tỏ vẻ chê bôi.


Lâm Phi cảm thấy cơn tức giận xông thẳng lên ngực, thế này thì làm sao mà chịu được?


Hắn đang định xốc cái bàn lên thì vú Trương chạy đến, ngăn cản hành động của Lâm Phi. Bà nắm hai tay Lâm Phi, cười chịu tội với Diêu Lam.


– Phu nhân xin đừng tức giận, Tiểu Lâm không biết quy củ lắm. Tôi dẫn cậu ấy xuống phòng bếp ăn, xin bà bớt giận…


Nói xong, vú Trương nhìn Lâm Phi có chút cầu khẩn, như là nói, cậu làm lớn chuyện, bác làm sao bây giờ?


Lâm Phi thở dài, kiềm chế cơn nóng giận của mình xuống. Mình không thể khiến vú Trương khó xử. Hắn khẽ cắn môi bỏ đi. Dù sao cũng chỉ có tối nay, cùng lắm thì về sau không bước vào nhà này nữa.


Diêu Lam vẫn hùng hùng hổ hổ:


– Một tên vệ sĩ tự coi mình là người quan trọng…


Tô Ánh Tuyết thấy vú Trương cùng Lâm Phi vào bếp ăn cơm, có chút khó chịu, nhưng chính cô cũng không tiện nói gì, càng không thể giúp Lâm Phi.


Trên thực tế, lúc trước cô muốn chuyển ra ngoài, cũng không phải vì mình, cô có thể nhịn những chuyện này. Nhưng cô không hy vọng, thím Giang một tay nuôi nấng cô phải làm nô bộc phục dịch.


May mà Diêu Lam cũng muốn cô chuyển đi, nên cũng không ngăn cản.


Vì tín giáo của Diêu Lam, trước khi ăn cơm, còn muốn những người khác cùng bà ta cầu nguyện, cảm ơn thượng đế cho bọn họ đồ ăn để sống tiếp, sau đó mới bắt đầu ăn.


Lâm Phi thấy những chuyện này, không khỏi cảm thấy nực cười. Người phụ nữ này, còn là một giáo đồ?


Nhưng hắn cũng lười nói, đi theo vú Trương ngồi ở một cái bàn nhỏ trong phòng bếp, ăn chút đồ ăn.


Tay nghề của vú Trương không tồi, Lâm Phi phùng miệng ăn cơm khiến vú Trương không ngừng nhắc nhở hắn ăn từ từ.


Sau khi ăn xong không bao lâu, nhạc chuông điện thoại Lâm Phi vang lên.


Lâm Phi thấy là Lâm Dao gọi tới, trực tiếp bắt máy, cười nói:


– Dao Dao, sao lại gọi điện thoại cho anh vậy?


Kết quả là một giây sau, sắc mặt Lâm Phi liền trở nên vô cùng khó coi.


Lâm Dao ở đầu bên kia khóc sụt sùi, nghẹn ngào có chút nói không nên lời.


– Anh…


Lâm Dao nói không lưu loát.


– Dao Dao, em đừng gấp, từ từ nói.


Lâm Phi ôn tồn nói.


Nhưng lúc này, bên ngoài phòng ăn truyền đến âm thanh bất mãn của Diêu Lam.


– Điện thoại phải tắt âm cậu không biết sao? Ai cho phép quấy rầy chủ nhà dùng cơm hả?


Lâm Phi đang muốn nghe Lâm Dao nói cái gì, Lâm Dao nói vốn có chút hàm hồ, bị âm thanh bén nhọn của Diêu Lam quấy rầy, càng không nghe rõ được.


Sắc mặt Lâm Phi tối lại, nói với Lâm Dao:


– Chờ một chút, một phút nữa anh gọi lại cho em.


Rồi bỗng nhiên hắn đứng dậy, mặc kệ vú Trương khuyên ngăn thế nào, đi thẳng đến phòng ăn.


Diêu Lam thấy hắn đi ra, khí thế hung hăng, khinh thường nói:


– Làm gì hả, quy củ như thế này cũng không hiểu sao? Thế nào, tức giận rồi hả? Không hiểu thế nào là người ở thì cút ngay… Ah!!!


– Phịch!!


Không đợi Diêu Lam nói hết lời, Lâm Phi đã đạp một cước làm bàn ăn đổ xuống.


Cái bàn ăn nặng trịch mấy trăm cân, dưới chân Lâm Phi lại như không chút sức nặng!


Tất cả đồ ăn đều đổ về phía Diêu Lam, canh nóng rau nguội, đổ hết lên người người phụ nữ này!


Thậm chí mấy cây rau còn ướt rơi trên tóc bà ta, chật vật không nói nổi.


Không chỉ có vú Trương chạy theo phía sau ngây người nhìn, Tô Tinh Nguyên cùng Tô Ánh Tuyết đều giật mình ngay tại chỗ. Vẻ mặt Tô Tuấn Hào thì kinh hoảng chạy đi, giống như thấy một người điên.


– Ah!!


Diêu Lam thét chói tai, nhanh tay gạt đồ ăn ra, nhưng quần áo thì bị hỏng hoàn toàn.


Bà ta lửa giận ngút trời, chỉ vào Lâm Phi mắng:


– Cậu muốn chết à? Một tên vệ sĩ nho nhỏ dám lật bàn trước mặt tôi! Người đâu? Người ở phía ngoài nhanh vào đây! Bắn chết tên súc sinh này!!!


Chương 39: Khiêm Tốn Là Cao Thượng.


Vệ sĩ canh giữ ở cửa bên ngoài nghe thấy tiếng thét của nữ chủ nhân, vội vã chạy vào.


Chứng kiến “thảm trạng” này, mấy tên vệ sĩ vừa vào cũng không dám tin. Trước giờ chưa từng thấy Diêu Lam thảm hại như thế, chỉ nhìn liếc qua, hiển nhiên có thể nhìn ra là Lâm Phi giở trò quỷ.


Hai tên vệ sĩ đô con không nói hai lời, định xông vào động thủ với Lâm Phi.


Nhưng Lâm Phi chẳng có chút tâm trạng nào để chơi đùa với bọn họ, hắn đang thấp thỏm chuyện Lâm Dao ở bên kia.


Lâm phi xoay người tung một cước đá trúng vào ngực hai tên vệ sĩ.


Bịch! Bịch!


Hai tiếng trầm đục, hai gã to cao này đúng là bị đá trúng đến nỗi bay ngược ra ngoài, đâm vào bức tường đằng sau.


Hai gã to cao này có vẻ nhẹ như không, một hơi là có thể thổi bay.


Diêu Lam trố mắt đứng nhìn. Vệ sĩ của bà đều do Diêu gia phái tới, đều là bộ đội đặc chủng xuất ngũ. Sao dưới tay Lâm Phi, ngay cả chạm còn chưa chạm được đã bị đã bay!?


Lâm Phi cũng chẳng thèm nhìn đến hai tên kia đang sống dở chết dở kia, sắc mặt âm trầm nói với Diêu Lam:


– Tôi gọi điện cho em họ tôi. Tốt nhất là bà nên câm miệng lại. Nếu dám nói nửa câu, thì đây chính là kết cục của bà…


Vừa dứt lời, Lâm Phi một chân giẫm nát chiếc bàn ăn bằng gỗ lim.


“Ầm!”


Cả khối gỗ dày bị đạp đến tan thành từng mảnh, những mảnh vật liệu gỗ ở dưới chân bị cán thành bã vụn!


Chiếc bàn gỗ lim trị giá cả triệu bạc, loáng cái đã bị phá hủy.


Diêu Lam vừa muốn mở miệng mắng đã bị lực lượng mang tính hủy diệt này làm cho sợ mà đem tất cả những lời đó nuốt trở lại. Sợ hãi nhưng lại không muốn mất mặt, mặt đỏ bừng nhìn chằm chằm vào Lâm Phi.


Lâm Phi thấy đã hoàn toàn yên ắng mới bấm máy gọi cho Lâm Dao.


– Dao Dao nói đi tình hình thế nào?


Lâm Dao có vẻ như đã bình tĩnh trở lại, nhỏ giọng nói:


– Anh…. cha em….cha em bị người ta đánh, giờ đang ở

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Khoảng Cách Tình Yêu

Đúng, vợ tôi không xinh

Từ Một Người Mẹ: Là Con Gái, Hãy Hẹn Hò Với Nhiều Chàng Trai!

“Loại đàn bà như cô chỉ biết ngửa tay xin tiền chồng thôi à?”

Đứa bé bỏ nhà đi và cái kết 20 năm sau