- À đêm qua Cường phải làm hơi khuya nên sáng nay đói sớm. Tranh thủ ghé ăn tô hủ tiếu trước khi đi rồi. My ăn đi.
- Ừ vậy Cường uống tạm ly sữa ngồi chờ My nha.
Nói rồi nhỏ qua bên chị bán nước mua ba ly sữa đậu nành đưa cho hắn và thằng Thuận mỗi thằng một ly.
- Cường với Thuận uống đi. Hôm nay My mời. Hi.
Ôi ôi, người đâu mà dễ thương quá trời trời thế này. Đã xinh mà còn lịch sự nữa. Thằng nào mà vớ được ẻm thì đúng là “hốt hụi” rồi. Tiếc quá, ẻm lại vào tay hắn mất. Kiểu này, khối thằng tức hộc máu mồm mà chết. Hắn chỉ nghĩ tới đó thôi mà sướng rơn lên được. Giờ hắn đúng là thấy tiếc quá. Giả như ông trời cho hắn vài chục quả tim đi. Hay vài trăm quả tim cũng được. Thể nào hắn cũng cố gắng hốt cho bằng hết mấy em xinh tươi mà dễ thương như mộng thế này.
Đúng là thời trẻ nó thế thôi. Hắn lúc ấy có thể lớn hơn một chút trong công việc chứ trong chuyện tình cảm. Hắn hình như chưa biết nghiêm túc cho lắm. Cũng chính vì cái tính thiếu nghiêm túc của hắn. Mà hắn đã làm bao người đau đớn. Bao con tim thổn thức rồi lại rớt xuống tột cùng thất vọng.
Cũng chẳng trách hắn cho được. Mối tình đầu của hắn hồi năm lớp 10 kéo dài tới giữa năm lớp 11 mà hắn vẫn chỉ là một thằng yêu đơn phương. Hồi đấy, hắn mất luôn nó hy vọng vào cái thứ gọi là tình yêu. Hắn còn tự nhủ sẽ trả thù đời. Làm cho bao người con gái đau khổ hắn mới chịu được. Tuy lên Sài Gòn cái tư tưởng ấy của hắn cũng giảm đi nhiều. Và hắn cũng muốn bỏ hẳn cái tư tưởng ấy. Nhưng ông trời lại chẳng muốn cho hắn được như ý. Vì chuyện tình cảm tay ba tay bốn. Nó cứ bám lấy hắn dài thật dài.
Nhắc đến mối tình đầu. Đến giờ nhớ lại, hắn vẫn thấy mình thật trẻ con và thật là… ngu nữa. Hồi mới vào lớp 10, hắn được xếp vào lớp 10A8. Nhưng sau một tháng vừa quen được bạn mới thì hắn lại được chuyển lên 10A6. Hắn lúc ấy lạ nước lạ cái. Cũng chỉ có vài đứa bạn bên A8 qua cho nên hắn cũng không thấy thích lắm. Với lại chỉ cần xem qua lớp một hai ngày. Hắn thấy lớp hắn có khá nhiều phần tử “khủng bố”. Thôi thì nghe lời ba vậy. Ra Tân Hà học, hãy sống như người câm người điếc. Đừng bon chen quá mà làm gì.
Như một thói quen của một học sinh gương mẫu. Hắn lúc nào cũng đến sớm để tranh thủ học bài. Cái ngày ấy, cái khoảnh khắc ấy. Hắn chả bao giờ quên được. Hắn đang ngồi ngay ngoài cửa lớp hắn học bài thì nhỏ bên A5 cũng đi học sớm như thế. Nhỏ đi qua hắn. Nhẹ nhàng với tà áo dài trắng thêm chiếc áo len ở ngoài. Tóc xõa ngang vai. Đi qua hắn, xem hắn như người vô hình. Nhưng lúc ấy đối với hắn. Nhỏ dễ thương tợn. Lúc ấy cũng là lúc hắn nghe tim hắn nổ đùng đoàng. Thế mới biết cái cảm giác trúng tiếng sét tình yêu nó như thế nào.
Hắn có thể đảm bảo là không phải thần tình yêu Cupidon bắn mũi tên vào tim hắn. Mà phải là… Thiên Lôi đánh vào tim hắn thì đúng hơn. Giật như người động kinh. Đứng chết đứng như Từ Hải suốt 5 phút đồng hồ. Đến lúc nhỏ từ lớp nhỏ bước ra ban công. Hắn mới hoàn hồn mà vội vã như thằng bắt trộm gà thụt lùi vào phía trong lớp ngó ra.
Ôi ôi, nhớ lại cái cảm giác ấy. Hắn vẫn còn run lên đây này. Ôi ôi. Biết nói làm sao đây nhỉ? Nhỏ chả đẹp, so với đa phần mọi người nhận xét là thế. Lùn nhưng được cái mũi cao. Tóc ngang vai nên hơi ngắn. Thế là nhỏ chả mấy khi buộc tóc, cứ xõa tóc thế. Mà gái tóc xõa là gu của hắn rồi. Cơ là nhỏ buộc tóc lên hắn vẫn thấy đẹp. Cha ơi, đúng tóc đuôi gà luôn. Mặt cũng có vài ông sao. Ôi, dậy thì mà, đứa nào chả có. Không quan trọng. Cốt là lúc ấy nhỏ đã cướp đi trái tim của hắn rồi. Chỉ tiếc là mọi ngày hắn cũng thuộc dạng mạnh bạo. Làm lớp trưởng, chi đoàn trưởng của trường mấy năm cấp 2 cơ mà. Thế mà cái con nhỏ này. Nó làm hắn chẳng khác gì thằng trộm. Cứ thấy nhỏ là hắn lén la lén lút. Giờ ra chơi là phóng cái vù ra ban công chỉ để xem nhỏ có ra ban công đứng tám với mấy nhỏ bạn lớp nhỏ không. Rồi hắn cũng giả vờ nói chuyện với đám bạn hắn. Nhưng nói thật đám bạn hắn nói gì. Hắn biết… hắn chết liền. Toàn bộ tâm trí, đầu óc và mắt của hắn đều hướng về nhỏ hết rồi. Thế mà
ThichDocTruyen.Yn.Lt
«‹141516›»
ThichDocTruyen.Yn.Lt
nhỏ… đếch biết mới tức chứ lỵ. Cha nó chứ, nghĩ tới là hắn bực. Mà bực là phải chửi. Cha nó chứ..
Rồi thì hắn còn chẳng biết tên nhỏ tên gì. Tại cũng chả quen ai bên lớp ấy nên cũng chả dám hỏi. Ớ thế mà may. Đúng thứ hai chào cờ tuần sau nhà trường thông báo phát bảng tên cho học sinh mới ghê chứ. Ôi ôi, trời giúp ta rồi. Cơ hội bằng vàng để biết tên nhỏ. Mới chỉ cái vụ điều tra tên thôi mà nó đã cực khổ thế này. Không biết làm quen còn khó thế nào nữa..
G i a i T r i 3 2 1 . P r o
Hai ngày sau thì hắn đã biết được tên nhỏ. Nhằm lúc nhỏ ra chơi xuống căn tin với bạn ăn uống gì đấy. Hắn đứng giả vờ nói chuyện với mấy thằng bạn rồi liếc qua bảng tên của nhỏ. Á à. D.T.L.Hiên nhé. Họ Đàm luôn @@! Không biết có họ hàng gì với Mr. Đàm không ta? Tên Hiên luôn? Mái Hiên à? Hay là Hiên ngang nhỉ? Hắn cứ vò cằm lảm nhảm một mình làm thằng Thái thấy hắn ngộ ngộ mới vỗ vai hỏi:
- Làm cái gì nghệt mặt ra vậy mày?
Hắn lúc này mới sực tỉnh mà cười trừ với nó xong chạy biến vào lớp.
Giờ biết tên rồi. Không biết làm sao mà làm quen đây. Hum hum. Ca này khó. Thôi để xem số trời thế nào. Thiên Lôi đã đánh mình như thế thì chẳng thể nào có chuyện lại để mình ôm mộng thế được. Hắn tự nhủ rồi phá ra cười. Đương nhiên mấy đứa trong lớp hắn thấy hắn tự dưng phá ra cười một mình thì đều quay đầu lại xong cả bọn cùng phán một câu đau thấu tim:
- Thằng điên.
Hắn méo miệng vì hành động vừa nãy của mình. Cơ mà không quan tâm lắm. Hắn chỉ cầu mong sao là có thể làm quen được với nhỏ thôi. Tình yêu đầu tiên nó thế đấy. Hài hước và đầy ngờ nghệch..
Thế mà ông Thiên Lôi không phụ hắn thật. Một giờ ra chơi như mọi giờ, hắn vẫn làm cái công việc hắn cảm thấy ưa thích nhất là… nhìn lén thì hắn thấy nhỏ T.Mai lớp mình sang lớp nhỏ. Lại gọi đúng nhỏ ra. Rồi đưa cho tập vở gì ấy.
WTF, kèo này ngon này. Thế mà đó giờ không biết nhé. Ha ha ha, trời giúp hắn rồi. Triển thôi.
Chả cần suy nghĩ nhiều, hắn lao ngay vào chỗ nhỏ Mai ngồi rồi hỏi dồn dập.
- Mai Mai Mai Mai ơi! Mai cho Cường hỏi tý. Mai quen nhỏ mới đưa vở cho Mai bên A5 hả?
- Ừ. Nó là bạn Mai mà, mà Cường hỏi làm gì?
Hắn tự nhiên lúc này máu dồn lên não rồi hay sao mà phun ra với nhỏ Mai hết trơn. Chắc không có ai đủ tin tưởng để cho hắn chia sẻ cái nỗi bức bí này. Giờ có nhỏ Mai, hắn phát tiết ra hết. Nào là hắn thích nhỏ đó, rồi hắn tương tư nhỏ đó như thế nào. Rồi thì hắn vật vã khi không được gặp nhỏ ra sao. Nhỏ Mai vừa nghe hắn kể vừa cười ngặt nghẽo. Chắc nhìn hắn đúng buồn cười thật.
Thấy hoàn cảnh hắn cũng tội, nhỏ Mai thương tình làm bà mối cho hắn.. Tất nhiên là bí mật tuyệt đối. Chứ để lớp hắn hay lớp A5 biết. Chắc hắn chui xuống đất mà chết mất.
Ngày ấy học sinh chả mấy đứa có điện thoại. Thư